Trong điện Càn Khôn.
Thái Thượng Hoàng ngồi nói chuyện cùng Minh Nguyên đế và Duệ Thân Vương trong chốc lát thì cảm thấy mệt mỏi, bọn họ đi xuống, ngay cả ngự y cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại một mình Nguyên Chiêu Lâm ở trong điện.
Trước khi đi ra ngoài, Minh Nguyên đế liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm một cách đầy thâm ý nhưng cũng không nói gì cả.
Trong điện yên tĩnh, rèm cửa che kín, ngay cả gió cũng không tiến vào được.
Nguyên Chiêu Lâm đứng ở bên giường, nhất thời không biết làm gì cả.
Thái Thượng Hoàng vốn đang nhắm mắt, lúc này lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt lạnh đảo qua, lạnh lùng nói: "Qùy xuống!"
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi quỳ xuống, đối với cô mà nói, tư thế quỳ này càng thoải mái hơn so với ngồi xổm, dù sao bây giờ thuốc canh đã mất đi hiệu lực, cả người cô, kể cả lỗ chân lông cũng hiển rõ một chữ đau.
"Ngươi đã biết tội?" Thái Thượng Hoàng lạnh giọng hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm biết Thái Thượng Hoàng sẽ không phạt mình thật sự, ít nhất ở thời điểm quan trọng này sẽ không, chỉ cần ông ta còn quyến luyến thế gian vậy mình chính là con đường sống duy nhất của ông ta.
Cho nên cô ngẩng đầu, thành thật nói: "Biết tội."
"Tội do đâu mà có?"
"Y thuật không tinh lại tự đứng ra." Nguyên Chiêu Lâm tránh nặng tìm nhẹ.
Thái Thượng Hoàng lạnh nhạt nói: "Hay cho câu y thuật không tinh, ngươi lại kéo ngự y trong thái y viện thành lang băm."
Nguyên Chiêu Lâm nghe được những lời này, đầu óc được thả lỏng hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai/1594426/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.