Cô lê thân thể tê dại đến chiếc giường Vũ Văn Dụ đang nằm, khi cô nằm xuống, lúc yên tĩnh lại cô mới cảm thấy toàn thân run lên, chuyện xảy ra mấy ngày nay đã làm cạn kiệt hết toàn bộ tế bào não của cô, chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Đầu óc vẫn chưa mở mang nhưng lại đi theo một phương hướng kì lạ.
Một số người nói rằng khoa học và thần học suy cho cùng chính là cùng quy về một con đường đặc thù.
Khi não bộ được phát triển đến một trình độ nhất định, nó có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, tới lui một cách tự nhiên, não bộ cũng sẽ tự động ghi nhận mọi loại thông tin, giống như những vị thần được thế giới tôn thờ ngày nay.
Cô run rẩy đưa tay lên, muốn sờ vào hòm thuốc bên trong tay áo để tìm cảm giác chân thật, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, nhưng trên cổ tay lại có một vết thương màu đỏ, là vết thương mới.
Cô giật mình, bị thương từ lúc nào vậy? Là vừa rồi lôi kéo với Vũ Văn Dụ?
Không đúng, máu ở khóe miệng đã đông lại, tay áo cũng dính máu, ít nhất đây là vết thương nửa giờ trước.
Nửa giờ trước?
Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại, nhớ tới lúc chờ ở ngoài điện, cô bị Vũ Văn Dụ xô ngã, Chử Minh Thúy đến đỡ cô.
Chẳng lẽ nàng ta không chỉ đơn thuần là đến giúp?
Cô nhớ khi Chử Minh Thúy trở lại bên Tề Vương, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nguyên Chiêu Lâm ngay lập tức hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai/1594422/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.