Không đợi được Vũ Văn Dụ trở về, ngược lại đợi được Hoằng Kỳ trở về.
Hoằng Kỳ cả người quần áo rách nát, mặt mày nhếch nhác đi vào: “Vương phi, ân nhân của người đều đã sắp xếp ổn ở biệt viện cho người rồi, có điều, trong đó có một ân nhân, sống chết muốn đi theo thuộc hạ, thuộc hạ bất đắc sĩ, chỉ đành dẫn nó trở về.”
Nguyên Chiêu Lâm tò mò nhìn ra, rốt cuộc là ai sống chết muốn đi theo?
Bèn thấy Từ Quá dắt một con chó đen đuôi ngắn vai vểnh đi vào, chính là con chó khiến Nguyên Chiêu Lâm chạy thoát được, hiện nay ngồi trên đất, đôi tai ngắn dựng lên, miệng há ra thè cái lưỡi có đốm nhỏ nhìn cô.
Toàn thân nó rất bẩn, có vết thương, lông đều dính máu, dấu roi rải rác toàn thân, roi quất vào thịt, có chỗ mất cả lông da, lộ ra thịt nhầy nhụa máu, nhìn rất là ghê người.
Nhưng nó hiện nay ngồi trên đất, toàn thân đã không còn sát khí và sự hung dữ trước đó, hai mắt rất long lanh, cứ nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu Lâm.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Nguyên Chiêu Lâm rảo bước đi tới, nó toàn thân trên dưới, chỉ còn lại cái đầu là hoàn hảo, cô đưa tay, vuốt ve đầu của nó: “Nhóc ngoan.”
“Ư ư ư!” Con chó đen gọi cô, cái đuôi vẫy vẫy, trong mắt vậy mà như ẩn chứa nước mắt.
Hoằng Kỳ đi tới, Nguyên Chiêu Lâm quay người nói: “Chuẩn bị thuốc bột, nước nóng.”
Chó rất ngoan, tắm sạch bộ lông, xử lý vết thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2638006/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.