Nguyệt Chiêu Lâm đánh hắn một cái lại cắn hắn một cái, cơn tức giận đã tiêu tan một nửa, cô cảm thấy rất choáng váng, sau đó nhắm mắt ngã gục ở trên người hắn, choáng quá.
Thấy cô đột nhiên không động đậy nữa, Vũ Văn Dụ đẩy đẩy cô: "Này!"
Nguyệt Chiêu Lâm lẩm bẩm một tiếng rồi vùi đầu lên vai hắn ngủ, lẩm bẩm: "Ta muốn về nhà, ngủ một giấc thì có thể về nhà rồi."
Vũ Văn Dụ tức giận không có chỗ để xả, say mềm xong liền đi ngủ, về nhà? Hừ, ngày mai tiễn ngươi về, cũng thật là kỳ quái, Tĩnh Hậu phủ là cái quỷ gì mà nhớ vậy chứ?
Vất vả đẩy cô sang một bên, nhìn cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cô bất giác cuộn người lại, Vũ Văn Dụ dù tức giận đến mấy cũng không khỏi động lòng thương hại.
Chậm rãi cúi người xuống bế cô lên, cô như không trọng lượng, vết thương của hắn vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng lại không cảm thấy khó khăn khi ôm cô.
Hắn ôm cô đến bên giường, suy nghĩ một chút vẫn đắp chăn bông cho cô, nhìn gương mặt đỏ bừng sau khi điên cuồng của cô, hắn khẽ lắc đầu: "Thật là một người phụ nữ điên rồ."
Hắn đứng dậy mở cửa, Cố Thiểm và Hoằng Kỳ vội vàng bước đến, quan sát một hồi.
“Đừng nhìn nữa, ngủ rồi!” Vũ Văn Dụ tức giận nói.
“Vậy vương gia không sao chứ?” Từ Quá xoa lỗ tai hỏi.
“Có thể bị gì chứ?” Vũ Văn Dụ thấy hắn dùng sức xoa lỗ tai thì hỏi: “Ngươi có thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637939/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.