Tôn vương cười hề hề: “Ta cảm thấy ngươi thích hợp, đại ca chỉ sợ là muốn làm, nhưng ta không thích đại ca, đương nhiên sẽ không tiến cử hắn rồi.”
Sắc mặt Hoằng Kỳ cũng trầm xuống, nói: “Tôn vương điện hạ, lời tiến cử này của người sẽ hại Sở vương điện hạ.”
Tôn vương sững sốt: “Sao lại hại hắn chứ? Bổn vương chỉ tiện miệng nói vậy thôi, không tính là tiến cử nghiêm túc, hơn nữa phụ hoàng cũng sẽ không nghe lời ta, Hoằng Kỳ, ngươi chính là quá cẩn thận, làm người như ngươi thì có gì vui chứ?”
Hoằng Kỳ dở khóc dở cười, người xem như tự biết năng lực của mình, biết rõ hoàng thượng không nghe lời người, người hà cớ gì nói ra chứ? Vị Tôn vương điện hạ này thật sự đủ ngây thơ rồi.
Tôn vương thấy sắc mặt mọi người không đúng, tự biết có lẽ đã nói sai, hắn đánh vào miệng mình: “Cái miệng ngốc này của ta, có phải lại nói sai rồi không?”
“Không sao.” Vũ Văn Dụ lắc đầu: “Không nói sai, nhị ca thưởng thức ta, tiến cử ta đương nhiên là không sai.”
Mắt hắn vẫn luôn liếc ra ngoài, Nguyên Chiêu Lâm còn chưa quay lại, phụ hoàng đang phẫn nộ, sẽ xử lý nàng thế nào?
Tôn vương ăn hết điểm tâm liền đi, trước khi đi còn cực kỳ phẫn nộ vì Vũ Văn Dụ nguyền rủa hung thủ hai câu, xem như đã cạn tình nghĩa huynh đệ, nhưng mà, hắn cũng lấy Tử Kim đan của mình đưa cho Hoằng Kỳ.
Vũ Văn Dụ nói không cần, hắn trực tiếp vứt lên người Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637903/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.