Hỷ ma ma cười khổ: “Nợ nhân tình của người ta, tóm lại phải trả, lão nô năm ngoái đã mắc một trận bệnh nặng, là Tề Vương phi đưa thuốc tốt mà trị khỏi, hiện nay giúp nàng ta một lần, coi như là trả lại phần nhân tình này, lão nô biết Sở Vương phi sẽ không bị trách phạt, Thái thượng hoàng còn cần nàng ta, nhiều nhất thì bị trách mắng vài câu, lão nô không muốn hại bất kỳ ai.” 
Bà ta nói xong, liên tiếp dập đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, thần sắc bình tĩnh: “Lão nô không có gì muốn nói nữa rồi, Hoàng thượng xin hãy ban thuốc độc cho lão nô đi!” 
Hôm nay món nợ đó, bà ta đã trả hết rồi. 
Hiện nay đường tới hoàng tuyền, không có nợ hắn cái gì nữa. 
Gương mặt của Minh Nguyên Đế u ám bất định: “Ngươi nếu nói ra người đằng sau, trẫm coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.” 
Hỷ ma ma trầm mặc, bày ra dáng vẻ đã không đặt nặng chuyện sống chết nữa. 
Minh Nguyên Đế rất hận nhưng cũng rất đau lòng, ông ta tự nhiên không nỡ giết Hỷ ma ma, thậm chí còn không thể đem chuyện này nói cho Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng hiện nay có bệnh tim, làm sao chịu được đả kích khi người sống gần bên cạnh mấy chục năm sẽ độc hại ông ta chứ? 
Trầm mặc một hồi, ông ta nhàn nhạt nói: “Ngươi nếu đã nói không có lòng hại Thái thượng hoàng, trẫm tin ngươi, cũng không truy cứu, chỉ là tuổi tác của ma ma đã lớn rồi, không thích hợp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637899/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.