Cô thong thả bước lên trước, đứng trước giường của thái thượng hoàng.
Chỉ là hai ngày trôi qua, lại ốm đi rất nhiều, khuôn mặt vàng vọt, đôi môi tím lại, hàng lông mày lộn xộn mà hung dữ, đây là uy nghi duy nhất của ông ta.
Từng là người đàn ông mạnh nhất của vương quốc Bắc Đường.
Bây giờ đến sinh tử của bản thân cũng không thể nắm giữ.
Nguyên Chiêu Lâm đặt tay lên ngực ông ta, cảm nhận trái tim đang đập chậm rãi, hơi thở hơi gấp gáp.
“Thế nào?” Duệ Thân Vương cho rằng cô đang chẩn đoán, đi qua đây hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Vẫn chưa rõ.”
Duệ Thân Vương có chút thất vọng.
Minh Nguyên Đế thì vẫn như thường, nhìn ngự y đang kiểm thuốc bên kia.
Ngự y thở ra một hơi, đi qua bẩm báo: “Hoàng thượng, là chu sa lẫn độc Tử Đằng.”
“Khó giải không?” Duệ Thân Vương hỏi.
“Không khó, biết là loại độc gì, thì có thể theo đó cho thuốc, thuốc giải trước kia dùng qua, không hiệu nghiệm đối với chu sa và độc Tử Đằng, phải đổi một phương thuốc khác.” Ngự y nói.
Nếu như ngự y giải được độc, vậy thì không có chuyện của Nguyên Chiêu Lâm nữa, Minh Nguyên Đế cho cô về chăm sóc Vũ Văn Dụ.
Lúc lui ra, Minh Nguyên Đế nhìn cô nói: “Tối nay ở lại trong cung dùng bữa với trẫm.”
Nguyên Chiêu Lâm không biết đây là phần thưởng lớn như thế nào, chỉ cho rằng là ăn một bữa cơm bình thường, dù sao cũng là người một nhà, thuận miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637871/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.