"Quay lại!" Hắn khẽ nói.
Nguyên Chiêu Lâm tỳ cằm ở trên giường, tuy cười nhưng lại rơi nước mắt: “Hoan nghênh ngươi vừa thoát khỏi cái chết."
"Không phải ngươi luôn ước bản vương chết đi sao?" Vũ Văn Dụ nhìn vẻ mặt đặc sắc của cô. Trán bị bầm tím, mắt sưng như quả đào, nước mắt rửa trôi vết bẩn trên mặt, tạo thành hai vệt màu trắng.
Hắn thật sự không ngờ được mới mấy ngày trước bọn họ còn như nước với lửa.
"Đúng vậy, ta thật sự ước gì ngươi chết đi." Nguyên Chiêu Lâm lau nước mắt, cuối cùng lộ ra chút trẻ con: “Chẳng qua không phải chết ở trước mắt của ta. Ta là đại phu, có bệnh nhân chết ở trước mặt của ta là ta không làm tròn trách nhiệm của mình."
Vũ Văn Dụ nhìn cô và chậm rãi cười.
Cố Thiểm ở bên cạnh thấy vậy thì cười như trút được gánh nặng. Chờ tới lúc ngừng cười, hắn mới liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm với ánh mắt phức tạp.
Thật ra vị vương phi này cũng không quá đáng ghét.
Vũ Văn Dụ thở nặng nề. Tử Kim Đan trong cơ thể đang phát huy tác dụng. Hắn cảm giác được khí ở đan điền đã chậm rãi dâng lên.
Hắn nhìn về phía Cố Thiểm: “Thái Thượng Hoàng trúng độc gì?"
Cố Thiểm bước tới một bước nói: "Thật ra ta cũng không rõ lắm, chỉ biết đêm qua Thái Thượng Hoàng bỗng nhiên lại nôn ra máu hôn mê. Ngự y chẩn đoán là trúng độc."
Vũ Văn Dụ nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Thuốc mà ngươi đưa cho Thái Thượng Hoàng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637866/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.