Trong khiếp sợ, lại nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm giơ một con dao cạo lên, hắn giận hỏi: “Ngươi lại muốn làm cái gì?” “Cạo lông đó, không cạo lông làm sao khử trùng vết thương?” Nguyên Chiếu Lâm VỖ VỖ lên một chân của hắn: “Tự giác mở ra chút” Vũ Văn Dụ chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân xông thẳng lên đầu, hai tại vang lên tiếng ong ong, sắp nổ tung rồi.
Nghe thấy âm thanh dao cạo lướt qua da thịt, những cọng lông rơi xuống, quét qua bắp đùi, mỗi một cảm giác đều mang theo mùi vị nhục nhã.
Thật ra trong lòng Nguyên Chiêu Lâm cũng rất bất đắc dĩ. Cô muốn nhìn sao? Muốn cạo lông cho hắn sao? Muốn xử lý vết thương chỗ đó cho hắn sao?
Nhưng nếu như vì cảm nhiễm mà hỏng mất, cô cũng không cách nào ăn nói với Thái thượng hoàng và với cả chính mình.
Mặc dù nói, coi như hắn hỏng thật, cũng là hắn gieo gió gặt bão.
Rất may mắn, vết thương không vào đúng động mạch chủ ở đùi, chỉ sượt qua bên cạnh, vết thương rất sâu, không biết dùng phương pháp gì cầm máu, chắc hẳn là tự hắn dùng bột cầm máu, bởi vì bên cạnh còn dính bột phấn.
Hơn nữa, nếu như vào trong thêm chút nữa, vậy chắc chắn sẽ chếch nghiêng mà cắt thứ kia xuống. Nếu như cắt xuống, vậy mới là tốt nhất, đây chính là nguồn gốc của tội ác. Cô nghĩ rồi len lén ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dụ.
Vũ Văn Dụ vung nắm đấm đến, Nguyên Chiêu Lâm vội vàng lùi đầu lại, thoáng nhìn thấy mặt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637858/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.