Nguyên Chiêu Lâm sững người, một số ký ức chợt ùa về trong tâm trí, trước ngày Hoả Ca Nhi xảy ra chuyện một ngày, nguyên chủ đã quở trách và đánh cậu bé, còn lệnh cho cậu bé bịt chặt những tấm ván gỗ trong nhà vệ sinh, cậu bé xảy ra chuyện hẳn là do ngã từ nhà vệ sinh xuống, bị cây đinh chọc vào.
Mà những việc này, vốn không phải việc mà cậu nhóc phải làm.
Không chỉ vậy, vì người hầu đi theo mình khi gả tới đây bị bán đi, nàng giận cá chém thớt lên những người mà Sở Vương cử tới, bình thường hở một tí không đánh thì mắng người xung quanh, Kỳ ma ma cũng bị nàng ném cái cốc vào, chảy rất nhiều máu.
Lòng dạ nguyên chủ không được tốt lắm, chẳng trách người khác lại ghét.
“Ngươi đi hỏi Kỳ ma ma, ta có thể đi gặp cậu bé không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
“Vương phi có tấm lòng nhân hậu như vậy sẽ không có kết cục thế này, đừng có giả mù sa mưa nữa, Kỳ ma ma và Hoả Ca Nhi cũng không muốn gặp Vương phi.” Lục Nguyệt nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa lại đóng lại.
Nguyên Chiêu Lâm khẽ thở dài, đứa nhỏ đó sắp chết sao?
Cô không biết vết thương của Hoả Ca Nhi nặng đến mức nào, cũng không biết đại phu ở đây chữa cho cậu bé thế nào, nếu không xử lý đúng cách, rất có thể giác mạc sẽ bong ra và nhiễm trùng nhãn cầu.
Tính mạng với cô mà nói nặng hơn tất thảy, cuối cùng cô vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai-2/2637787/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.