Ngoài cửa sổ im ắng.
Bệnh viện quân y nằm ở ngoại ô thành phố Mexico nên xung quanh đây toàn là rừng cây trùng điệp. Qua khe hở cửa sổ có thể nghe loáng thoáng tiếng côn trùng đồng thanh hoà một bản nhạc của thiên nhiên.
Mớ hỗn độn dưới sàn nhà nửa tiếng trước hiện tại đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ thiếu chiếc bình pha lê trang trí và một cái đèn bàn đã vỡ. Lọ mực xanh bị Lệ Liệt Nông quăng qua cửa sổ chắc là không thể tìm thấy đâu, hoặc chỉ tìm thấy mỗi chiếc lọ đã vỡ vụn.
Trong thư phòng có một cặp ghế thư giãn nhưng khoảng cách giữa hai chiếc ghế được kéo ra đến hai mét. Hứa Qua ngồi chiếc ghế bên trái còn Lệ Liệt Nông ngồi chiếc ghế bên phải cạnh cửa sổ. Như thể cả hai có giao ước không lời, hai người không ai mở miệng nói chuyện. Nằm giữa sàn nhà là chiếc gối ôm bị ném chỏng chơ.
Nhìn anh như đang cố gắng ổn định cảm xúc, nét mặt viết lên dòng chữ: Đừng có nói chuyện với anh.
Đồng hồ tích tắc trên tường cho biết họ đã giữ nguyên tư thế này trong mười phút. Phút thứ mười một, Hứa Qua vừa định đứng lên, cơ thể mới nhúc nhích một cái liền nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Lệ Liệt Nông.
"Em đi rót cốc nước", cô ấp úng. Cô khát nước thật mà, uống nước là nhu cầu tối thiểu của con người đó.
"Anh không muốn uống", Lệ Liệt Nông lạnh lùng nói.
Hic... Được thôi, dù gì cô cũng chưa khát đến độ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ve-be-ngoai/3517183/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.