Nhìn một bàn toàn món ăn mình yêu thích hồi nhỏ, Hứa Qua cảm giác như bản thân vừa bỏ lỡ cả một kiếp người. Liệu giờ cô còn mê những hương vị này không?
Hai món ăn Hứa Qua yêu thích hồi nhỏ có vị khác nhau một trời một vực. Hai mươi năm, chúng trở thành sự cố chấp của cô: Mỳ lạnh và bánh Bourekas.
Bát mì lạnh tuyệt vời nhất có mì lạnh ở dưới, bên trên xếp kim chi, vài miếng thịt, nửa quả trứng gà luộc, hành hoa cắt nhỏ, ít mè trắng, và nước dùng thanh mát xâm cùng với bát ớt chấm bên cạnh khiến người ta thèm rỏ dãi. Đó là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Hứa Qua khi ở vùng núi hẻo lánh gần biên giới. Mỗi lần cô cùng dì Mai đi chợ đều là vì tô mì lạnh ấy. Trên đường về nhà, cô vuốt vuốt chiếc bụng căng tròn, nhắm mắt hồi tưởng lại tiếng húp mì sì sụp như tiếng cá quẫy nước.
Còn bánh Bourekas không hẳn là món Hứa Qua thích nhất, nhưng đó là món ăn đầu tiên Artenza bỏ tiền mua cho cô. Dù chỉ là chiếc bánh méo mó ở chợ nhưng trong lòng Hứa Qua, đó là chiếc bánh Bourekas ngon nhất. Người Palestine làm bánh Bourekas ngon hơn người Isarael nhiều, hương vị cũng hấp dẫn hơn. Có phải do người Palestine chăm chỉ và thành thật hơn chăng? Dù thế nào, cô vẫn thích chiếc bánh Bourekas của người Palestine.
Đã rất lâu rồi Hứa Qua chưa được ăn mì lạnh và bánh Bourekas. Giờ phút này, hai món ăn vị khác nhau một trời một vực được bày trước mặt, Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ve-be-ngoai/3428002/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.