Gió thổi vén lên một ít tóc con trước trán cô. Khung cảnh tối nay giống như hình ảnh phản chiếu từ mặt hồ ngày hôm ấy. Bỗng nhiên, một cảm giác lành lạnh truyền đến từ khoé mắt. Lúc này cô mới nhận ra ngón tay Lệ Liệt Nông đang khẽ khàng vuốt ve nơi ấy. Hơn nữa, gió còn thổi tới tai cô câu "Xin lỗi em" đầy ảm đạm của anh.
Khi nghe câu xin lỗi ấy, những lời cô vừa nói ra mấy phút trước như vẫn văng vẳng đâu đây, dường như nó đến từ một con người khác. Nghe nói, những linh hồn còn lưu luyến với thế gian sẽ trỗi dậy khi mặt trời lặn. Đúng là âm hồn của Hứa Qua chưa tan, xem ra cô phải tìm thầy cúng trừ tà mới được.
Mà vừa rồi hình như Lệ Liệt Nông lại phát bệnh.
Cô gạt bàn tay của Lệ Liệt Nông ra, dùng cái giọng sang sảng riêng có của Liên Kiều nói: "Anh xin lỗi em làm gì chứ, những lời em mới nói vừa nãy chỉ là phỏng đoán của bản thân thôi, anh đừng để trong lòng, em cũng không biết...."
Câu "Em cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời đó" bị Liên Kiều nín lại, nuốt vào bụng.
Cô nghĩ mình không cần giải thích với anh chuyện này làm gì, Lệ Liệt Nông vừa khiến cô cảm thấy cực kỳ tổn thương. Cô không để ý đến anh nữa mà tiếp tục bước về phía trước. Vỉa hè vốn đang thưa người dần trở nên đông đúc, Liên Kiều đi theo đám đông xuống trung tâm thương mại dưới mặt đất.
Cô cúi đầu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ve-be-ngoai/3326041/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.