"Học trưởng, em là Tần Miên, là Miên trong miên man." Tần Miên hướng bàn tay về phía Hứa Nhiên, đại ý là muốn bắt tay với anh.
Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm nhìn Tần Vân, người kia lại đang mỉm cười nhìn anh.
Hứa Nhiên: "..."
"Xin chào, tôi là Hứa Nhiên, rất vui được gặp cậu."
Anh đưa tay chạm nhẹ vào tay người nọ một cái, rất nhanh như bị điện giật mà rút về.
Tần Miên không nắm được tay nam thần, hậm hực quay sang nhìn Tần Vân, ý tứ trách móc rất rõ ràng.
Tần Vân chỉ mỉm cười đáp: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không có làm gì hết."
Tần Miên hừ lạnh một tiếng, vừa quay sang Hứa Nhiên, lập tức là bộ dạng tươi cười khả ái, nào có nửa phần ngang ngược khi đối mặt với Tần Vân vừa rồi: "Hứa học trưởng, dạo này anh thế nào rồi? Có khoẻ không? Anh đang làm gì rồi?"
Hứa Nhiên nghe cách xưng hô này, hơi nhíu mày lại.
Người gọi anh như này chỉ có thể là có quen biết với anh, hoặc là cùng học chung với anh.. Nhưng sao anh lại không có ấn tượng với người tên Tần Miên này chứ? Rõ ràng nhan sắc của cậu ta đặt ở đâu cũng phải rất nổi bật mới đúng..
Tần Miên tinh ý, vừa nhìn đã đoán được vì sao Hứa Nhiên đột nhiên đơ người, cậu lập tức xìu xuống như quả bóng bị xì hơi: "Quả nhiên anh không nhớ em.. Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy rồi mà.."
Tần Vân bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/3485358/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.