"Học trưởng, em là Tần Miên, là Miên trong miên man." Tần Miên hướng bàn tay về phía Hứa Nhiên, đại ý là muốn bắt tay với anh.
Hứa Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm nhìn Tần Vân, người kia lại đang mỉm cười nhìn anh.
Hứa Nhiên: "..."
"Xin chào, tôi là Hứa Nhiên, rất vui được gặp cậu."
Anh đưa tay chạm nhẹ vào tay người nọ một cái, rất nhanh như bị điện giật mà rút về.
Tần Miên không nắm được tay nam thần, hậm hực quay sang nhìn Tần Vân, ý tứ trách móc rất rõ ràng.
Tần Vân chỉ mỉm cười đáp: "Đừng nhìn anh như vậy, anh không có làm gì hết."
Tần Miên hừ lạnh một tiếng, vừa quay sang Hứa Nhiên, lập tức là bộ dạng tươi cười khả ái, nào có nửa phần ngang ngược khi đối mặt với Tần Vân vừa rồi: "Hứa học trưởng, dạo này anh thế nào rồi? Có khoẻ không? Anh đang làm gì rồi?"
Người gọi anh như này chỉ có thể là có quen biết với anh, hoặc là cùng học chung với anh.. Nhưng sao anh lại không có ấn tượng với người tên Tần Miên này chứ? Rõ ràng nhan sắc của cậu ta đặt ở đâu cũng phải rất nổi bật mới đúng..
Tần Miên tinh ý, vừa nhìn đã đoán được vì sao Hứa Nhiên đột nhiên đơ người, cậu lập tức xìu xuống như quả bóng bị xì hơi: "Quả nhiên anh không nhớ em.. Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy rồi mà.."
Tần Vân bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tần Miên, nhẹ nhàng an ủi.
Thật ra trong lòng hắn lại đang mừng thầm. Cầu mong Hứa Nhiên đừng có nhớ ra vợ hắn, để cho em ấy triệt để hết hy vọng đi! Vợ mình lại âm thầm nhớ thương anh em tốt của mình nhiều năm, nỗi khổ này có ai hiểu thấu cho hắn chứ?
Ai ngờ Hứa Nhiên lại trực tiếp chặt đứt suy nghĩ này của hắn, anh ngập ngừng nói: "Cậu.. Là người trước kia vẫn luôn đi kè kè bên cạnh Tần Vân đúng không? Hình như tôi nhớ ra cậu rồi.. Lúc đó cậu lùn lùn, bé bé, còn đeo một cặp kính to, đúng không?"
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bông hoa héo úa Tần Miên đang tươi tắn trở lại. Cậu vô cùng kích động nói: "Hứa học trưởng, anh nhớ ra em rồi sao? Đúng đúng, hồi đó đúng là em đeo một cặp kính rất dày, sau này cảm thấy bất tiện quá nên A Vân đã đưa em đi mổ mắt, bây giờ em nhìn rõ lắm, nên không cần đeo kính nữa! Học trưởng, em cứ tưởng anh đã quên em rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ tới em lâu như vậy!"
Hứa Nhiên bật cười: "Thật ra lúc đầu tôi cũng không dám chắc, nhưng không hiểu sao càng nhìn cậu tôi càng cảm thấy quen mắt, sau đó mới nhớ ra. Hồi đó cậu cứ như cái đuôi nhỏ bám theo Tần Vân miết, hai chúng tôi lại thường xuyên gặp nhau, muốn không nhận ra cậu cũng khó."
Tần Miên gãi đầu, xấu hổ nói: "Lúc đó còn nhỏ, em muốn lấy lòng anh ấy nên mới bám theo, bây giờ mọi người đều lớn, trưởng thành cả rồi."
"Sao cậu lại muốn lấy lòng cậu ấy vậy?" Hứa Nhiên mang theo tâm lý tò mò hỏi.
"À, cái này.." Tần Miên rõ ràng hơi sửng sốt, nửa muốn nói nửa lại ngập ngừng. Nhưng nghĩ đến đối phương là Hứa Nhiên, cậu lại bình tĩnh hơn nhiều.
"Thật ra em và A Vân.."
"Vợ à, Hứa Nhiên, đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi đấy, hay là chúng ta ăn trước rồi nói chuyện sau nhé, được không?"
Hai người quay sang nhìn Tần Vân, Hứa Nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nháy mắt liền im lặng, ngầm hiểu ý kết thúc cuộc trò chuyện này
Trong bữa ăn, Tần Miên liên tục kể mấy chuyện hồi học cấp ba với Hứa Nhiên, nhờ đó mà Hứa Nhiên dần biết được hóa ra cậu nhóc này lại thần tượng mình đến như vậy.
Thật ra chuyện cũng không có gì to tát, nhớ lại năm lớp mười một, Hứa Nhiên lần đầu tiên gặp Tần Miên. Tần Miên nhỏ hơn anh năm tuổi, lúc các anh học lớp mười một, cậu mới học lớp sáu. Trường bọn họ học lúc đó là từ cấp hai liên thông thẳng lên cấp ba, vậy nên không có tách trường, chỉ khác khu học.
Đầu năm lớp mười một, Tần Vân lần đầu tiên mang Tần Miên đến trước mặt đám anh em, bá vai quàng cổ nói đây là em trai của hắn. Một đấm con trai nhao nhao cả lên, không ngừng trêu chọc Tần Miên, dù sao dáng người cậu lúc đó nhỏ nhỏ, tóc còn dài, rất dễ khiến người ta lầm tưởng là con gái. Nếu không phải có Tần Vân giới thiệu trước, kiểu gì cũng sẽ có người hiểu lầm.
Từ ngày đó trở đi, Hứa Nhiên rất hay bắt gặp Tần Miên đến lớp của bọn họ. Cậu nhóc mỗi lần đến lớp, đều cầm lỉnh kỉnh mấy loại đồ ăn vặt, thức uống giải khát, cẩn thận dâng lên cho Tần Vân, mà Tần Vân lúc đó đều nhận mà không có bất kỳ phản kháng nào, còn xem chuyện này như lẽ đương nhiên, lần nào cũng chia đồ ăn cho bọn họ ăn cùng.
Hứa Nhiên gặp cậu nhóc này nhiều lần, dần cũng quen, thỉnh thoảng sẽ bắt chuyện với cậu hỏi mấy chuyện linh tinh. Lần nào cậu nhóc cũng cúi thấp đầu, thẹn thùng đỏ bừng mặt lên, lắp bắp nói không lên lời. Nếu không phải đám anh em của Tần Vân đều biết cậu nhóc này là kiểu rất dễ xấu hổ, chắc đã cho rằng Hứa Nhiên đang bắt nạt cậu rồi!
Tần Miên cứ bám riết lấy Tần Vân như vậy trong hai năm, cho tới khi Tần Vân sang nước ngoài, số lần Tần Miên đến lớp bọn họ càng ngày càng giảm. Nhưng mà thỉnh thoảng Hứa Nhiên vẫn sẽ bắt gặp cậu ta ở đâu đó trong sân trường, đều gật đầu chào hỏi nhau rồi thôi.
Nói đến đây Hứa Nhiên vẫn có điểm chưa hiểu, anh thắc mắc: "Nói như vậy tôi dường như cũng không để lại ấn tượng đặc biệt gì cho cậu lắm.. Vậy tại sao cậu lại.. ừm, thần tượng tôi?"
Tần Miên mím môi, vành tai hơi đỏ lên, không biết là do vừa uống rượu hay vì lời sắp nói ra, thần sắc cậu vương chút ngượng ngùng: "Hứa học trưởng, có thể anh không nhớ, nhưng mà.. có một lần năm lớp mười một, anh đã giúp em thoát khỏi đám bắt nạt.."
"Em bị bắt nạt lúc nào? Sao anh lại không biết?" Tần Vân giật mình, hoảng hốt xoay người cậu trái phải: "Có làm sao không? Em không khóc chứ? Sao lại không nói cho anh biết?"
Tần Miên liếc xéo hắn một cái, cậu đẩy tay hắn ra, khẽ hắng giọng: "Em không sao hết, hơn nữa chuyện cũng lâu rồi, em nghĩ không nhất thiết phải kể cho anh."
Dù sao Tần Vân lúc đó cũng không thích cậu, nếu không phải cậu nằng nặc đòi anh dẫn mình theo, anh có lẽ cả đời cũng sẽ không nói chuyện với cậu. Chứ đừng nói sẽ ở bên ngoài ra mặt vì cậu.
Đợi tới lúc hai người xác định mối quan hệ, chuyện đã trôi qua mấy năm rồi, cậu cũng không muốn nhắc lại.
Tần Vân lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt ngập tràn đau lòng. Một loại cảm giác bất lực nháy mắt bao trùm lấy hắn.
Người hắn yêu thương nhất, nâng niu trong lòng bàn tay vậy mà từng bị người ta sai bảo bắt nạt, vừa nghĩ đến đó thôi, hắn đã hận chính mình của lúc đó muốn chết. Cho mày làm cao! Cho mày làm dáng! Đau lòng đến chết mày đi!
"Tôi đã từng giúp cậu sao? Sao tôi lại không có ký ức thế nhỉ?"
"Có lẽ anh không nhớ.. Lúc đó.."
Tần Miên hồi tưởng lại.
Tần Vân cực kỳ không thích cậu. Ngày đó chỉ có trước mặt đám anh em của hắn là hắn mới đối đãi với cậu tốt một chút, nếu không bình thường sẽ toàn quát cậu, mắng cậu, còn dọa cậu ở trên trường cách xa hắn một chút, hắn còn chê cậu rất phiền.
Vậy nên Tần Miên mới hay tìm đến lớp Tần Vân, mua cho hắn đủ loại quà vặt mà cậu nghĩ hắn sẽ thích, chỉ là để hắn cũng đối xử tốt với cậu một chút, dù chỉ là làm bộ làm tịch thôi cũng được!
Tần Miên nhớ có một lần nọ, cậu bị một đám nam sinh lớp mười một chặn lại trong lúc đi đến tòa nhà cấp ba. Đám nam sinh đó hình như thù địch với Tần Vân, thấy cậu hay đi tìm hắn, cho rằng mối quan hệ của hai người rất tốt, nên họ nói rằng rất chướng mắt cậu. Bọn họ bị chèn ép ở chỗ Tần Vân, tức tối giận cá chém thớt lên cậu.
Cũng may học sinh lớp mười một không quá tàn độc, chỉ bắt cậu cống nạp tiền tiêu vặt và mua đồ ăn vặt cho bọn họ mỗi giờ ra chơi. Bởi vì bọn họ đã nhớ rõ tên lớp của cậu, Tần Miên sợ hãi không dám không nghe theo.
Từ đó mỗi giờ ra chơi cậu đều phải chịu sai vặt đủ đường, tiền tiêu vặt bố mẹ cho cậu không ít, đều bị bọn họ trấn lột hết sạch. Tần Miên tính tình khi đó lại khá nhút nhát, không dám phản kháng lại đám người kia, càng không dám kể chuyện này với ai, cứ im lặng chịu đựng.
Tần Vân nghe đến đây, bàn tay để dưới bàn lẳng lặng nắm chặt lại.
Bảo sao, có một khoảng thời gian Tần Miên rất ít đến tìm hắn, mỗi lần đến cũng không còn nói cười như trước nữa.
Nhưng mà lúc đó hắn căn bản là không quan tâm đến cậu, cũng không biết được những gì cậu phải trải qua. Nếu như bây giờ có một điều ước, Tần Vân chỉ ước quay lại những năm tháng đó để hắn yêu Tần Miên sớm thêm một chút, nếu thế cậu cũng đã không phải chịu khổ như vậy!
"Em cứ nghĩ mình sẽ bị bọn họ bắt nạt như vậy cho đến hết năm. Nhưng mà có một lần, em vừa rời khỏi chỗ đám bắt nạt thì lật đật chạy đi đưa đồ cho A Vân, sau đó lập tức chạy về lớp, vì em sợ nếu ở lâu mọi người sẽ nhận ra vết thương trên mặt em. Vậy mà lúc em đang đi Hứa.. học trưởng lại chặn em lại. Hóa ra là anh đã nhìn thấy vết thương trên mặt em, còn hỏi em có chuyện gì. Lần đầu tiên có người quan tâm hỏi han em như vậy, em rất cảm kích! Lúc đó em vẫn không dám nói thật, nhưng anh cũng không truy hỏi em, bảo em về nhà suy nghĩ cho kĩ, nếu như cần anh giúp đỡ thì cứ nói ra, anh sẵn sàng giúp đỡ. Lúc đó em cảm động muốn chết!"
Hứa Nhiên gãi đầu, nhớ mang máng đúng là có chuyện này: "Cũng không phải chuyện gì to tát mà.."
"Vẫn chưa hết." Tần Miên nhẹ nói: "Sau đó mặc dù em không nói ra, nhưng hình như anh đã âm thầm để ý đến em. Lúc em đi gặp đám bắt nạt kia lần nữa, anh lại xuất hiện."
Tần Miên nhớ rất rõ cảnh tượng ngày hôm đó. Hứa Nhiên bất ngờ xuất hiện sau lưng cậu, đám bắt nạt nhìn thấy anh rõ ràng có chút sợ.
"Hứa.. Hứa Nhiên, sao cậu lại ở đây?"
Hứa Nhiên lúc đó còn đeo một gọng kính giả cận, anh đưa tay đẩy kính, trông vô cùng soái (qua lời kể của Tần Miên),nói: "Làm nhân chứng cho một vụ bắt nạt học đường."
"Bắt.. bắt nạt học đường gì chứ? Tụi tao là anh em đó, đang thăm hỏi nhau thôi. Mày đừng có mà vu khống!"
Đám bắt nạt vừa nói, lập tức có người vươn tay về phía Tần Miên, muốn kéo cậu lại: "Thằng nhóc này.."
Hứa Nhiên lạnh mặt đẩy cậu ra sau lưng. Anh thậm chí còn không nhìn đám người kia một cái, chỉ nở nụ cười ôn hòa với Tần Miên, hỏi: "Em có quen bọn họ không?"
"Em.. em không.."
"Bọn họ có bắt nạt em không?"
"Em.." Tần Miên run run, nhìn về phía đám bắt nạt.
Bọn họ làm động tác cắt cổ, trừng mắt nhìn cậu. Tần Miên lập tức run lên, mặt trắng bệch.
"Em không cần phải sợ. Có anh ở đây." Hứa Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Không ai dám làm gì em đâu, cứ nói đi. Em phải nói ra sự thật anh mới giúp em được chứ, đúng không?"
"Ê ê, mày là cái thá gì? Đừng có đặt điều.." Tên vừa nói bỗng im bặt.
Hứa Nhiên liếc nhìn hắn ta, chỉ một ánh mắt, khiến hắn bỗng nhớ ra.
Hứa Nhiên nằm trong ban kỷ luật của trường, lời nói của anh rất có trọng lượng. Thành tích lúc nào cũng nằm trong top đầu, vậy nên thầy cô rất ưu ái anh. Hơn nữa, anh còn nằm trong đội tuyển Judo.
Nếu như bây giờ bọn họ lấy cứng đối cứng, chưa chắc đánh lại Hứa Nhiên, mà giả dụ có đánh được đi chăng nữa, nhẹ cũng đình chỉ, nặng thì bị đuổi học. Không ít người trong trường còn nói thật ra nhà Hứa Nhiên rất giàu, học trong trường này chẳng qua là vì gần nhà, gia đình anh mỗi năm đều quyên góp cho trường rất nhiều tiền.
Nếu như phải dùng một câu để hình dung thì Hứa Nhiên chính là con cưng của trời! Những kẻ đối đầu với anh đều không có kết cục tốt.
Đám bắt nạt nhìn nhau, đều tự giác im lặng.
Gia đình bọn họ không khá giả, bày trò trấn lột người khác chẳng qua là vì quá thiếu tiền. Ba mẹ bọn họ vất vả làm ăn, nếu như giờ cả bọn bị đuổi học thì không biết ăn nói như thế nào nữa.
Bên kia, Tần Miên vẫn đang bận suy nghĩ.
Cậu cắn môi, nhìn gương mặt hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu trước mặt, cậu cảm giác như thiên thần đang đến cứu rỗi cuộc đời mình.
Vậy là sau giây lát chần chừ, cậu cầm lấy tay Hứa Nhiên, hai mắt mở to, dù run vẫn cố nói: "Em không quen bọn họ, bọn họ chặn đường em, bắt em đưa tiền, sai vặt em, còn.. còn đánh em.."
"Ê tao đánh mày hồi nào? Nói rõ ràng nha thằng chó!" Có người chột dạ kêu lên.
Hứa Nhiên dùng ánh mắt âm u liếc nhìn người nọ, sau đó anh nhẹ nâng cằm Tần Miên lên, chỉ vào vết đỏ hơi sưng trên mặt cậu: "Vậy cái thành tích này là của ai?"
"Không phải tao, tao không có đánh nó.."
"Cũng không phải tao, tao chỉ lấy tiền của nó thôi!"
"Tao cũng không có.."
"Đủ rồi, ai đánh, bước ra đây." Hứa Nhiên nhẹ nói: "Dám làm không dám nhận à?"
Một đám liếc nhìn nhau, cuối cùng có một người bước lên trước.
Hứa Nhiên nhìn người nọ giây lát, đột nhiên quay sang nói với Tần Miên: "Dây giày của em tuột rồi kìa."
Tần Miên theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn, thấy hôm nay mình đi giày bata không có dây. Cậu đang định nói với Hứa Nhiên, bỗng nghe một tiếng 'bang' rất lớ, còn có tiếng rên khe khẽ của người nào đó.
Lúc cậu ngẩng đầu lên, mọi thứ đã xong xuôi cả rồi.
Cậu nhìn tên đánh mình hôm trước mặt nghiêng sang một bên, chưa kịp hiểu chuyện gì, khuôn mặt của Hứa Nhiên bỗng xuất hiện sát gần cậu. Cậu nghe thấy anh nói: "Em còn bị trấn lột nữa đúng không? Em có muốn lấy lại tiền không?"
Tần Miên sửng sốt, cậu quay đầu nhìn đám bắt nạt mình kia một lần, rất nhanh rụt cổ lại, khi nhìn Hứa Nhiên, hai mắt long lanh cả lên: "Em.. không, không cần đâu ạ.."
"Được, tùy em." Hứa Nhiên xoa đầu cậu.
Sở dĩ hỏi như vậy là vì anh biết, gia đình Tần Vân cũng khá có tiền, số tiền đó đối với Tần Miên có lẽ không đáng bao nhiêu, nên việc đòi hay không đòi, anh muốn để cho cậu tự mình quyết định. Dù sao anh có thể giúp cậu một lần, nhưng không thể lần nào cũng giúp cậu được.
"Từ đó em vẫn luôn hâm mộ anh, Hứa học trưởng. Anh là người tốt nhất mà em từng gặp!"
"Vậy còn anh thì sao?" Tần Vân bên cạnh không nhịn được chen vào.
"Anh thì không tính. Nếu có tính, thì cũng xếp sau anh ấy."
Tần Vân trợn tròn mắt, vẻ mặt không còn chút gì luyến tiếc.
Tần Miên không thèm liếc hắn lấy một cái, tiếp tục nói chuyện. Dù sao đây là những điều hắn đáng phải chịu vì khi đó dám phớt lờ cậu!
"Nhưng mà sau đó A Vân ra nước ngoài, em không thể tìm cớ đến lớp anh ấy được nữa, cũng không thể gặp lại anh. Dù chúng ta học chung trường, vẫn là do em quá nhút nhát.. Em rất hối hận, vậy nên khi biết anh liên lạc lại với A Vân, em mừng muốn chết! Cuối cùng bây giờ cũng được gặp lại anh rồi!" Tần Miên càng nói hai mắt còn mờ đi, suýt nữa thì rơi nước mắt. Tần Vân thấy vậy vội vàng đưa khăn giấy cho cậu, xoa má cậu an ủi.
Hứa Nhiên mỉm cười, nhìn tình cảm tốt đẹp giữa hai người, trong lòng lại không nói rõ là tư vị gì. Giá mà anh và Cung Thời An có thể được nửa phần như thế..
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rất lâu, hầu hết thời gian là Tần Miên nói, Hứa Nhiên trả lời, Tần Vân ngồi bên cạnh hết gắp đồ ăn cho cậu, lại ngăn cản cậu uống rượu. Cuối cùng vẫn không ngăn được Tần Miên trong cơn hứng chí uống hết hai chai rượu tây.
Cậu nhóc này nhìn vậy mà tửu lượng rất khá, uống hết hai chai rượu vẫn còn chưa gục, chỉ là đã bắt đầu nói sảng.
Tần Vân đỡ tay cậu gác lên vài mình, tay ôm eo cậu nhẹ dùng sức, rất nhanh đã bế Tần Miên trọn trong vòng tay. Hắn cầm đồ của Tần Miên, định đưa cậu về nhà, lúc đi ra cửa mới nhớ ra nói với Hứa Nhiên: "Cậu chờ tôi đưa em ấy về sẽ đến đưa cậu về khách sạn."
"Không cần đâu, sao lại phiền phức thế? Để tôi bắt taxi về được rồi, ngay gần đấy ấy mà." Hứa Nhiên thật không muốn làm phiền đôi bạn trẻ này.
"Nếu Miên Miên mà biết tôi dám không đưa cậu về, ngày mai tỉnh dậy nhất định sẽ cắn chết tôi. Xin cậu đấy, Hứa Nhiên, để tôi được làm tròn nghĩa vụ, nhé?"
Hứa Nhiên nhìn người đã mơ hồ ngủ say trong lòng hắn, cười nói: "Vậy cũng được, cậu cứ từ từ, không cần phải vội."
"Được!"
Hình như chỗ ở của Tần Miên không phải ở khách sạn, nhưng cũng rất gần đây. Tần Vân đi chưa đầy mười phút sau đã trở lại: "Đi thôi."
Hứa Nhiên gật đầu, cầm theo đồ của mình cùng hắn ra xe.
Không biết có phải đã có hơi men trong người hay không, hai người đều bất giác không muốn nói chuyện. Hứa Nhiên tựa cằm nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng cũng thả trôi theo.
Không biết qua bao lâu sau, Tần Vân đang lái xe đột nhiên lên tiếng, nói: "Tôi và Tần Miên là anh em."
Điều này ngày đó là do chính miệng Tần Vân tự nói ra, không phải chuyện gì bí mật, anh trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu: "Tôi biết."
"Nhưng mà chúng tôi không phải là anh em ruột."
Hứa Nhiên gật gù: "Có thể đoán ra."
Anh biết con người của Tần Vân. Luôn minh bạch rõ ràng, biết được thế nào là đúng, thế nào là sai, chuyện như loạn luân, hắn nhất định sẽ không làm. Vậy nên chỉ có thể suy đoán hai người không có cùng huyết thống.
Tần Vân hơi dừng lại một chút, giây lát sau bắt đầu kể: "Thật ra tôi không phải con ruột nhà họ Tần, điều này ngoại trừ họ hàng nhà tôi ra không ai biết hết. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nói với người ngoài, là cậu. Bởi vì tôi cảm nhận được Tần Miên thật sự rất thích cậu, không phải là kiểu thích kia.. Cậu biết đó, nếu em ấy thích cậu theo kiểu kia, tôi nhất định sẽ thiến cậu!"
Hứa Nhiên bật cười: "Tôi biết."
Tần Vân cũng cười theo, hai mắt hắn hơi sáng lên: "Là một loại ngưỡng mộ và tin tưởng vô điều kiện, cậu giống như là ánh sáng trong cuộc đời em ấy.. ở những năm tháng mà tôi chưa được tham dự vào. Tôi rất ghen tỵ, nhưng đồng thời cũng rất biết ơn cậu, cảm ơn cậu đã thay tôi bảo vệ em ấy."
Thời gian dừng chờ đèn đỏ, Tần Vân kéo cà vạt xuống, giọng điệu phá chút mệt mỏi, nói: "Ba mẹ tôi ngày trước là anh em thân thiết với ba mẹ Tần, nhưng họ đã không may qua đời khi tôi chỉ mới ba tháng tuổi. Sau đó tôi được giao lại cho nhà họ Tần, cũng từ đó lớn lên trong vòng tay bảo bọc và yêu thương của họ. Cho đến năm tôi năm tuổi, họ sinh ra Tần Miên. Nhưng nghe nói, thể chất của Tần Miên quá yếu ớt, nên em ấy đã phải sống ở quê một khoảng thời gian rất dài. Tôi cũng không được gặp em ấy. Cho đến năm mười tuổi, thể trạng của Tần Miên tốt hơn một chút, em ấy mới được đưa vào nhà họ Tần. Thú thật, lúc đầu tôi không thích người em trai đột nhiên xông vào cuộc sống gia đình ba người này của tôi, bởi vì ba mẹ rất thương em ấy. Từ khi em ấy xuất hiện, mọi tình thương của họ dành cho tôi vô hình trung đều chuyển hết lên người em ấy. Ban đầu tôi rất ghét Tần Miên. Nhưng mà sau đó tôi dần dần nhận ra, tôi mới là một người 'ngoại lai' đến cướp lấy cuộc sống và sự yêu thương mà em ấy đáng lẽ phải được nhận trong suốt mười năm trời. Vậy nên sau đó tôi cố tình tránh né em ấy. Dù cho ba mẹ có đưa em ấy học cùng một trường với tôi, nhưng tôi vẫn luôn lấy lý do khác tòa học mà xa cách với em ấy."
"Nhưng mà tôi không ngờ Tần Miên lại hiểu chuyện đến như vậy. Rõ ràng em ấy còn rất nhỏ, nhưng dường như lại biết rất rõ chuyện tôi ghét em ấy. Vậy nên sau đó em ấy tìm cách để tôi phải gặp mặt em ấy ở trên trường, còn chủ động lấy lòng tôi. Những chuyện này tôi đều biết, nhưng mà tôi chọn cách phớt lờ em ấy. Bởi vì trong lòng tôi vẫn rất ghen tỵ với tình thương mà em ấy nhận được. Chính vì lựa chọn ấy của tôi lúc đó, bây giờ tôi thật sự rất hối hận. Vì sao bản thân không đến bên cạnh em ấy sớm hơn một chút, sớm hơn một chút nữa.. Nếu vậy lúc đó người em ấy thần tượng cũng là tôi, yêu cũng là tôi.. Tôi rất tham lam có đúng không?"
Tần Vân cười khổ, hỏi.
Hứa Nhiên lắc đầu: "Không ai trong tình yêu lại không tham lam cả."
Bởi vì yêu người ấy, vậy nên muốn chiếm giữ tất thảy của người ấy. Chỉ hận bản thân không thể dung hòa vào cuộc sống của người ấy, ở bên cạnh những lúc người ấy cần nhất. Đó chính là bản năng của con người.
Ngay cả anh cũng tham lam muốn Cung Thời An chỉ nhìn có mình anh, nghĩ có mình anh, tốt với mình anh.. Nhưng mà điều đó là không thể.
Dù là yêu đương hay hôn nhân, cũng cần có tự do. Trói buộc quá, đôi lúc lại là con dao cắt đứt tình cảm giữa hai người. Thật ra Hứa Nhiên cảm thấy mối quan hệ giống như anh và Cung Thời An hiện giờ rất tốt, là của nhau, nhưng cũng không cần trói buộc nhau, trong tâm luôn có nhau, như vậy là đủ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]