Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng run rẩy, nhắm mắt lại quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Trẫm căn bản là nghe không hiểu!”
Tô Dẫn Nguyệt môi đỏ mọng nhẹ nhàng chạm lên vành tai Quân Doanh Thệ, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng...... Ta rất nhớ ngươi. Mấy ngày qua, một mực nhớ ngươi.”
“Làm càn!” Quân Doanh Thệ nhanh toản hai đấm, thân thể lại bởi vì Tô Dẫn Nguyệt tiếp cận mà không kiềm chế được run rẩy.
Tô Dẫn Nguyệt thẳng đứng dậy, nhẹ nhàng liếc Thư Y một cái, Thư Y gật đầu lĩnh mệnh, mang theo mọi người lui ra.
Yến Tây ôm Ti Thanh đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng giẫy giụa [cái này ý nói là Yến Tây ôm Ti Thanh đang quỳ trên mặt đất đi ra, mà Ti Thanh bị ôm đi nên giẫy giụa], vừa khuyên nhủ hắn.
Ti Thanh hai mắt đỏ bừng, hét to: “Ta không đi! Ta chết cũng không đi! Ta phải bảo vệ bệ hạ.”
“Ti thị vệ, ngươi nếu không đi, Hoàng Thượng càng không dễ chịu, mau cùng ta đi thôi!” Yến Tây nhìn thoáng qua sườn mặt Tô Dẫn Nguyệt, trong lòng có chút bồn chồn.
Thư Y tiến lên một cái xoay người, một tay bắt lấy Ti Thanh, híp mắt nói: “Không nghĩ đi, kia cũng không phải do ngươi.” Nói xong, kéo Ti Thanh đang không ngừng giẫy giụa, bước nhanh ra ngoài.
Cửa ngục thất chậm rãi đóng lại, đem mọi người ngăn cản bên ngoài, bên trong chỉ còn lại có Tô Dẫn Nguyệt cùng Quân Doanh Thệ hai người.
Tô Dẫn Nguyệt cười khẽ, tay khẽ để lên quần áo Quân Doanh Thệ, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602709/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.