“Hoàng thượng… Ngài khiến ta tìm thật khổ a…”
Quân Doanh Thệ giật mình, nhìn chăm chú y chốc lat, bỗng nhiên tiểu phúc đau xót, nhất thời phục hồi tinh thần lại, một tay đẩy Tô Dẫn Nguyệt ra
“Ngươi tới làm gì!?”
Tô Dẫn Nguyệt bị hắn đẩy ra lảo đảo hai bước, thật vất vả đứng vững, lại nghe Quân Doanh Thệ nổi giận đùng đùng chất vấn, không khỏi cả giận nói: “Thảo dân tự nhiên là tới tham gia hôn lễ của hoàng thược. Thế nào! Không được sao!? Hoàng thượng không nói với thảo dân tiếng nào tự mình chạy trốn, chẳng lẽ không cần giải thích gì sao?” Dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn lại, lại nói: “Hoàng thượng lúc phát binh tiêu diệt Khuynh Nguyệt Lâu chẳng phải cũng không thông báo một tiếng nào sao! Không phải nói đến là đến sao!”
Quân Doanh Thệ tiểu phúc đau đớn khó nhịn, không khỏi cắn chặt môi dưới, trừng mắt Tô Dẫn Nguyệt, không nói một câu.
Tô Dẫn Nguyệt có hơi chút đắc ý, thiêu thiêu mi nói: “Cái gì năm nghìn tinh binh, căn bản là không chịu được một kích. Hoàng thượng nếu là tưởng muốn đối phó ta, bằng vào những người đó căn bản là không đủ. Lẽ nào…” Tô Dẫn Nguyệt có thâm ý nâng cao thanh âm “Hoàng thượng luyến tiếc giết ta sao?”
Quân Doanh Thệ ngẩn ra, chỉ cảm thấy tiểu phúc càng thêm quặn đau, tay phải không khỏi đè lại tiểu phúc, hung hăng trừng hướng Tô Dẫn Nguyệt, khẽ cắn môi nói: “Tô dẫn nguyệt, ngươi cút!”
“Ta không đi.” Tô Dẫn Nguyệt đặt mông ngồi vào cẩm tú tháp thượng, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602698/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.