“Là lỗi của ta, sao ngươi lại trách con?” Tiếng nói yếu ớt vang lên cùng tiếng ho khẽ, Tô Dẫn Nguyệt một tay chống giường, một tay chặn quả đấm của hắn, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Quân Doanh Thệ ngây người, quay lưng về phía y, thân thể run rẩy.
Tô Dẫn Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, trái tim chợt mềm nhũn, khóe mắt như có gì đó chảy ra, nét mặt dịu dàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc chưa từng có.
Quân Doanh Thệ vẫn đưa lưng về phía y, tiếng nói tắc trong cổ họng, sững người ngồi đó. Một lúc sau, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phúc tạp: vui sướng, do dự, mất mát, ngọt ngào… Tâm trạng phức tạp này đan xen, khiến hắn nhất thời không biết nên vui mừng hay khổ sở, càng không biết – Quân Doanh Thệ nhắm mắt, hít sâu một hơi – nên đối mặt với y thế nào đây?
Gian phòng nhỏ trầm mặc, không ai lên tiếng nói gì. Cả hai người đều giữ nguyên tư thế, một người ngã ngồi dưới đất, một người lặng lẽ cúi đầu nhìn bóng lưng đối phương. Vài tiếng ho khan cùng tiếng thở gấp vang lên, rất khẽ khàng, tựa như không nỡ phá tan khoảnh khắc này.
Không biết qua bao lâu, bóng đêm phủ xuống, bên ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, chiếu xuống ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa.
Đèn dầu sắp cháy hết, ánh lửa bập bùng, như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Đêm đã khuya, sương đã phủ, gian phòng nhỏ dần lạnh lẽo.
Tô Dẫn Nguyệt nhìn sống lưng cứng ngắc, liếm môi, do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602683/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.