Trăng treo trên cao.
Ánh trăng lành lạnh xuyên qua kẽ hở giữa tán lá lốm đốm chiếu xuống, rải trên mặt đất những đốm sáng loang lổ.
Một gốc phù tang, một bóng hình xinh đẹp.
Bóng người đứng dưới tàng cây, hồng mai thưa thớt thêu trên thanh sam nhạt đón gió lạnh, nở rộ kiều diễm.
Người nọ đứng chốc lát, lại không nhịn được mà đi đi lại lại, trong tay hình như nắm chặt thứ gì đó, ngóng cổ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng.
Y ngước đầu nhìn trời đêm, ánh trăng lạnh lẽo, vài ngôi sao sáng ngời treo trên bầu trời, lúc sáng lúc tối, trong suốt nhu hòa. Tất cả dưới mặt đất trở nên mơ hồ, như bị một lớp ánh sáng êm dịu phủ lên. Tất cả xung quanh, tao nhã là vậy, u tĩnh là thế.
Tô Dẫn Nguyệt cúi đầu trầm tư, sóng mắt lúc thì dịu dàng như nước, khi lại cứng rắn như đá, đổi qua đổi lại, nơi chân mày tuyệt thế lại luôn đọng nét hoang mang mờ nhạt.
Hoang mang bất an, đương nhiên là hoang mang bất an. Thứ y cầm trong tay là thuốc Thu Hồng đưa cho. Một món đồ nho nhỏ thế này, sẽ có tác dụng gì, y có thể đoán ra được. Y siết chặt nắm tay, nghĩ tới nghĩ lui, mãi không thể đưa ra quyết định.
Tại sao Thu Hồng lại giúp y? Lão ta đang có tính toán gì? Mục đích của lão rốt cuộc là gì? Hết thảy, như một viên thuốc bí ẩn, dính tay, càng lúc càng lớn, khiến y muốn dùng, lại không dám dùng.
Bóng đêm dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-trang-vang-bong-nguoi/2602679/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.