"Em đang ở đâu vậy?" Chu Tự Hàn liền trực tiếp hỏi chỗ, vừa rồi gọi điện thoại về nhà, dì giúp việc nói Sở Dĩnh đi ra ngoài, không biết là đi dạo phố hay là về thăm nhà rồi. Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đang còn sớm, hình như anh rất rãnh rỗi.
Buổi sáng dậy sớm, Chu Tự Hàn liền kì kèo mè nheo không muốn ra khỏi cửa, ôm cô nói: "Nếu không thì nghỉ ngơi một ngày đi." Lúc ấy Sở Dĩnh phụ họa: "Được! Dù sao cũng là công ty của anh, tùy tiện đi, anh không đến Tinh Huy, em cũng không chết đói." Bị người đàn ông nhỏ mọn, tính toán trả thù gặm nửa ngày, nói cô không có tim không có phổi không biết đau lòng cho người đàn ông của mình, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà đi đến công ty, vào lúc này khẳng định còn khó chịu đấy.
Sở Dĩnh cảm thấy, có lúc người đàn ông này thật sự rất ngây thơ, trong đầu vòng vo mấy vòng, Sở Dĩnh vẫn quyết định nói thật, người đàn ông này quá tà ác, về sau nếu biết cô nói dối anh, không chừng sẽ giày vò như thế nào đây: "Ăn cơm!"
Chu Tự Hàn lập tức hỏi: "Với ai?" "Giai Giai, còn có thể là ai nữa?" Sở Dĩnh tức giận, chuyện cứ đúng dịp như vậy, vào đúng lúc này, điện thoại di động của Lăng Chu vang lên, một tiếng lại một tiếng.
"Lăng Chu, cậu sững sờ cái gì vậy, nhanh nghe điện thoại đi!" Trương Phàn nhìn không được, đây là cái quái gì, sợ gì chứ, một đám làm như kẻ trộm.
Những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526937/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.