Nghĩ đến chuyện như vậy, Chu Tự Hàn đâu còn có tâm tư chơi bài, đứng lên nói vài tiếng với mấy người anh em, đẩy ván bài mà đi. Chu Tự Hàn vừa đi ra ngoài, Trần Bân đã nói: "Kiến Quốc, cậu thật sự cảm thấy Lăng Chu đó là con cháu nhà họ Lăng à?" Kiến Quốc gật đầu một cái: "Đoán tám chín phần mười, lão nhị nhà họ Lăng đó, không phải là đề cử lên từ tỉnh G sáu năm trước sau, lúc ấy ông cụ nhà mình còn thì thầm mấy câu hậu sinh khả úy, mình nhớ được rất rõ ràng, hình như nghe nói có một đứa con trai độc nhất, sau khi ra nước ngoài học trở về cũng đi theo chính trị, tương đối ít nổi danh, cho nên người biết cũng không nhiều lắm, cậu nghĩ Lăng Chu đó bao nhiêu tuổi, lông trên mông đít còn chưa mọc đủ đâu rồi, liền trở thành cục trưởng, không có cha anh ta dùng sức ở phía sau, mệt chết cũng không đến được."
Triệu Nham phất tay một cái: "Dù là người nhà họ Lăng, cũng không gây trở ngại với mấy chúng ta, cậu nói phải không?" Trần Bân trừng mắt liếc anh ta một cái: "Cậu ngu hả? Nếu Sở Dĩnh là con gái của phó chủ tịch tỉnh đó, tính toán ra, cũng là thanh mai trúc mã với tiểu tử nhà họ Lăng, tình cảm này còn không đủ sâu sao, cậu chưa từng thấy qua hai người đó, rõ ràng có vấn đề, mặc dù hôm nay chia tay, không chừng trước kia yêu đến chết đi sống lại thế nào rồi, lại nhìn lão đại của chúng ta, dốc lòng hăng hái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526923/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.