Người phụ nữ này kiêu ngạo không có giới hạn rồi, cô thật sự cho rằng giới giải trí tốt như vậy sao, nếu không phải có anh che chở cho cô, sao có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, xem ra nên dạy dỗ Sở Dĩnh thật tốt, nếu không cô vĩnh viễn cũng không học ngoan. 
Chu Tự Hàn cầm điện thoại gọi tới: "Kiến Quốc, hôm trước cậu nói cục phó Cục Văn Hóa cái gì kia, muốn ăn bữa cơm với Sở Dĩnh có phải hay không?" 
Sáng sớm, Kiến Quốc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hôm qua uống hơi nhiều, vào lúc này đầu còn mịt mờ, nửa ngày sau mới phản ứng được, Chu Tự Hàn đang nói cái gì. 
Nhắc tới chuyện này thật là có chút phiền toái, nghề này của bọn họ, cơ quan quản lí trên đỉnh đầu chính là Cục Văn Hóa, thật ra thì bằng bối cảnh của mấy người bọn họ, đúng là không có nhìn mọi việc trong mắt, chỉ là không muốn gây phiền toái, cũng không phải là chuyện lớn gì, là đàn ông ai không thích gái đẹp chứ, hơn nữa trong ngành giải trí, đừng nói mời một ngôi sao ăn cơm xã giao, thật sự làm chút gì cũng không kì lạ, cục phó Lưu này là một lão già, không biết làm sao lại coi trọng Sở Dĩnh rồi, nếu là người khác, cũng một câu nói chuyện, ăn cơm uống rượu hưởng thụ cũng không có gì, nhưng Sở Dĩnh là ai chứ, mấy anh rõ ràng trong lòng lắm, đó là quả tim của Chu lão đại, vì một Sở Dĩnh này thật sự đã hao hết tâm tư, cũng không biết có cách thu vào tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526897/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.