Chu Tự Hàn hơi nheo mắt, bình tĩnh bước lên trước mặt nhìn cô, rất đẹp, rất sạch sẽ, ăn mặc quá mức tùy ý, áo len rộng thùng thình, một chân váy bút chì bên dưới, trên cánh tay khoác một chiếc áo nhung dày, ăn mặc như vậy nhìn qua trông khá to, cho nên Chu Tự Hàn gọi cô lại bởi vì trong phòng nghe được cái tên Sở Dĩnh.
Anh không nhớ rõ mình từng có bao nhiêu phụ nữ, nhưng không thể nghi ngờ Sở Dĩnh là người thẳng thắn nhất, dứt khoát đến mức anh khó mà thích ứng được, không dây dưa nhùng nhằng, không có một khóc hai nháo, cô lại nghe lời biến mất như vậy, đến công việc cũng bỏ, thậm chí, nhà trọ cũng trả.
Chu Tự Hàn cũng không rảnh rỗi đến mức quan tâm đến người phụ nữ đã chia tay, nhưng sau khi Sở Dĩnh đi anh mới phát hiện, cô đánh rơi một thứ ở chỗ anh, là một cái lắc đeo chân bằng vàng, so với những thứ trang sức anh mua cho cô, cái này tuyệt đối chẳng có mấy giá trị.
Cái lắc rất nhỏ, là những mề đay nhỏ ghép lại, trên đó còn có chữ viết mờ mờ, xem ra là cũ lắm rồi, anh phải nhìn một lúc lâu mới đọc được hai chữ “Lăng Chu”. Chữ khắc không tinh xảo, dọc theo cái lắc rất nhẵn nhụi, xem ra thường được vuốt ve.
Chu Tự Hàn đưa lắc chân cho trợ lý để trả lại cho Sở Dĩnh, nhưng trợ lý lại mang trả anh, nói không tìm thấy, Chu Tự Hàn không khỏi chau mày, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu anh gặp một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tinh-yeu-di/1526884/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.