*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong thoáng chốc, Ninh Lan nghe thấy có người gọi tên mình.
Cậu cựa quậy một cách khó khăn, chân còn cảm giác, cậu còn sống.
“Phật” một tiếng, bạt che mưa đậy trên người bị xốc mạnh lên, mưa rền gió dữ bên ngoài ồ ạt đánh tới. Đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên thấy ánh sáng liền khó mở to, Ninh Lan phải thích nghi một lúc lâu mới thấy rõ mặt người vừa tới.
Thế mà lại là Kỷ Chi Nam.
Người nọ toàn thân ướt đẫm, vội vàng lau nước mưa trên mặt, phát hiện chân Ninh Lan bị đè, không nói một lời lập tức khom lưng bắt đầu nâng cái bàn lên.
Nhưng cái bàn trang điểm kia quá nặng, nâng được một chút lại rơi xuống như ban đầu. Ninh Lan kêu lên một tiếng đầy đau đớn, mặt trắng như tờ giấy, thở hổn hển mấy hơi, tỏ vẻ tàn ác, nói: “Cậu đi đi, đừng giả làm người tốt.”
Hành động này của Kỷ Chi Nam có thể gọi là lấy ân báo oán, nhưng đối phương càng tử tế, lương thiện, Ninh Lan lại càng hoảng hốt.
Kỷ Chi Nam không quan tâm tới cậu, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục nâng bàn. Vị trí của cậu không thuận lợi, dùng sức rất khó khăn. Khi cậu sắp không cố nổi nữa, phía sau đột nhiên có người đi tới. Hắn nắm nhẹ cánh tay Kỷ Chi Nam, bảo: “Tiểu Tinh, em tránh ra, để anh.”
Người đàn ông kia rất khỏe, hắn nắm chặt góc bàn đẩy mạnh, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-theo-con-song/944147/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.