Tôi quay lại kí túc xá sau buổi picnic, vì tôi thật sự không thể ở chung nhà với nhóc. Căn nhà rộng lớn nhưng chỉ có một mình nhóc vì ba mẹ nhóc hiện tại đang bận đi du lịch vòng quanh thế giới. Ăn tối xong, thay đồ để ra ngoài đi dạo. Tôi đi dọc hành lang, một điều làm tôi giật mình một chút nhưng tôi giữ được bình tĩnh. Hắn nhìn tôi, tôi cũng thấy hắn nhưng tôi quyết định làm lơ hắn. Vì hắn chính là người bỏ tôi và kêu tôi là đứa hám trai.
– Này đồ trẻ con! – hắn nắm tay tôi kéo lại – Cô tưởng tôi quay lại để làm cảnh à?
– Anh nói ai là trẻ con? – tôi quay lại nhìn hắn – Chính anh bỏ đi để tìm cô bạn gái mới về khoe! Anh mới là trẻ con!
– Vậy thì đồ con nít! Tôi xin lỗi! – hắn kéo tôi về phía hắn, mặt lạnh băng.
Tôi cúi đầu, không nói gì. Hắn ôm lấy tôi, xoa mái tóc đen mượt của tôi rồi nhìn tôi.
– Cô còn giận tôi à? – hắn nhìn tôi lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi mấy.
– Không! – tôi tránh né ánh nhìn lo lắng của hắn rồi dần lui ra – Tôi xin lỗi!
Tôi bỏ chạy, để lại hắn mặt ngơ ngơ. Tôi cố gắng che dấu và tránh né hắn. Tôi muốn là một đứa con gái mạnh mẽ trước mặt hắn chứ không phải là một người con gái ẻo lả, yếu đuối mà mít ướt. Tôi cố che dấu những giọt lệ chua chát đang từ từ chảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tan-cay-anh-dao/1880454/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.