Một đứa trẻ chín tuổi và đứa em của nó vừa mất đi một người thân, một sự mất mát lớn lao mà thật sự không có gì có thể bù đắp được. Nó ôm chặt lấy đứa em, miệng dỗ em nó, nói cho qua chứ chính bản thân nó cũng không thể nào kìm được nước mắt. Mẹ nó mua vé cho hai chị em nó đi qua Anh du lịch, ở chung với bác và anh họ nó.
Sân bay, người đông như kiến, ồn ào, náo nhiệt. Bà quản gia già tay đẩy xe hành lí, mắt vẫn dán chặt về phía nó với vẻ thương tiếc. Tập đoàn GoT, một cái tên đủ nổi tiếng để cả Sài thành biết mặt nó. Mẹ nó hứa sẽ tới tiễn nó nhưng tại sao đã gần tới giờ rồi mà nó vẫn chưa thấy dáng mẹ? Hành lí đã gửi xong từ lâu, nó đứng nhìn cánh cửa kính đóng, mở liên tục, hi vọng duy nhất của nó lúc này là cái dáng của mẹ nó, một phút thôi nó cũng mừng.
Cuối cùng cũng có người từ tập đoàn GoT bước qua ngưỡng cửa, nhưng … nào phải mẹ nó, là thư kí trẻ mà mẹ gửi tới chỉ để nhắn với nó rằng mẹ nó không tới. Nó cắn môi, ngăn dòng nước mắt chảy ra từ khoé mắt, nhìn em nó khóc mà thương. Em nó, mắt, mũi đỏ ửng, tay dụi mắt liên hồi. Bà quản gia bế em nó lên, nựng cho em nó nín rồi một tay bế em nó, một tay dắt nó qua cửa khẩu. Một khi qua cửa khẩu thì không có cách nào để quay lại cả. Em nó vẫn còn sụt sùi sịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-tan-cay-anh-dao/1880443/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.