Quả nhiên, lượt bình chọn của cô tuột dốc không phanh. Phó Thịnh Minh dường như đang muốn trả thù cái tát lần trước, trên diễn đàn hiện nay không những có thể tự do bình chọn, còn được tự do bình luận nữa. Tưởng Diệu Nghi vươn lên dẫn đầu, dưới tác phẩm của cô ta là vô số lời khen. Trong khi đó phía tác phẩm của cô đứng gần chót lại còn thường xuyên bị người khác mắng không tiếc lời.
Nếu hỏi cô có buồn không thì đương nhiên là có. Hỏi có sợ không thì cũng một chút. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Dù là Tống Nam, Phó Thịnh Minh hay Tưởng Diệu Nghi, cô tuyệt đối không phí sức mà đi cầu xin bọn họ. Tưởng Ly hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đánh dấu và ghi chú lại những điều cô đúc kết được sau khi tham khảo từng tác phẩm dự thi. Khi nhìn đến tác phẩm của Tưởng Diệu Nghi, cô nheo mắt nhìn thật lâu.
Rất tuyệt!
Cảm giác bay bổng nhưng vẫn hiện đại, tính ứng dụng lại cao, màu sắc cũng mang tính xu hướng. Nói xui chứ giả sử cô thua tác phẩm này thì cũng không có gì oán thán cả. Tác phẩm tốt như này cơ mà!
"Tưởng Ly, đầu óc cô thật sự bình thường chứ? Tưởng Diệu Nghi sắp thắng đến nơi mà cô còn cười như vậy được."
Tống Nam không biết nên khen cô hay nên chê cô ngốc nữa. Tưởng Ly chậm rãi tắt máy tính, cô lười giải thích với tên thiểu năng, tầm nhìn hạn hẹp như hắn.
"Này. Cô dám lơ tôi hả? Đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-nhung-dam-mua-sa/2650597/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.