Triệu Ý Hi tỉnh lại đã thấy ngoài cửa sổ hửng sáng. Đêm qua đúng là… điên cuồng quá rồi! Cô khẽ cử động, cả người đau nhức rã rời như bị người ta gỡ từng bộ phận trên cơ thể rồi ráp lại vậy. Mà tất cả những điều này là do ai kia gây ra.
“Dậy rồi à? Em muốn ăn sáng ở nhà hay ra ngoài?”
Tôn Thiên Hải bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ tươi tỉnh phấn chấn khác hoàn toàn với cô. Nghĩ tới đêm qua bản thân đã cố kháng cự nhưng không thành, trong lòng cô vô cùng ấm ức. Triệu Ý Hi không trả lời, ôm lấy chăn mỏng che người muốn bước xuống giường, nào ngờ chân run như cầy sấy không có chút sức lực cứ thế ngã nhào xuống nền nhà lạnh như băng.
“Làm sao đấy? Đừng bước xuống vội thế chứ!”
Tôn Thiên Hải gấp gáp tiến đến bế cô lên, còn tỉ mỉ xem có bị thương hay bị đau ở đâu hay không. Mỗi cô là xấu hổ muốn đập đầu vào gối chết ngay lập tức. Hắn thấy cô cứ luôn cúi đầu, nhíu mày nâng cằm, ép cô nhìn vào mắt mình: “Sao thế? Không thỏa mãn được em ư?”
“Là… là…”
“Đêm qua ngại em lần đầu nên không làm đến cùng, hôm nay chúng ta nghiêm túc làm từ đầu đến cuối vậy.”
Triệu Ý Hi giật bắn mình co người lại, trốn tránh bàn tay đang vươn tới: “Không phải. Là vì… em đau…”
Nhưng đêm hôm qua cô cũng đã thể nghiệm chuyện này, nhân tiện khai sáng một vài điều. Hóa ra không có máu chảy thành sông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-nhung-dam-mua-sa/2650518/chuong-67.html