Thiệu Bố đã lâu không nói gì, hệt như năm xưa khi chứng kiến Tống Chiêu g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Thổ, bà ấy cũng im lặng như vậy. Nhưng Tống Chiêu có thể hình dung ra ánh mắt của bà ấy lúc này: căm ghét, khinh bỉ, và một chút sợ hãi, giống như nhìn một miếng giẻ thấm máu, chỉ muốn vứt bỏ đi.
Một luồng hơi nóng sục sôi trong lồng ngực, Tống Chiêu từ từ thở ra, nhận thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường — bởi vì cái khao khát chiến đấu mơ hồ lại trỗi dậy trong cô. Ngày xưa Tống Chiêu có thể bị những ánh mắt đó làm tổn thương, nhưng trải qua mười lăm năm này, cô đã sớm không còn bận tâm, thậm chí còn vô thức xoay cổ tay, muốn nhìn thấy nhiều sự sợ hãi hơn trong mắt Thiệu Bố, giống như cách cô đối mặt với những kẻ đã gục ngã dưới cây côn sắt của mình.
Thiệu Bố vẫn không lên tiếng, sự im lặng quá lâu khiến Tống Chiêu mất kiên nhẫn, cô nghe thấy hơi thở nặng nề bất an của Thiệu Bố, giống như cánh quạt phủ đầy gỉ sét, Thiệu Bố đã già rồi, chỉ người già mới phát ra âm thanh như thế, thắng một người già thật vô vị, chỉ làm hủy hoại tên tuổi của chị Chiêu Cửu Long mà thôi.
Cô ném điện thoại cho Bảo Âm, vừa định quay về phòng thì cuối cùng cũng nghe thấy Thiệu Bố cất lời, “Cháu định khi nào sẽ đến gặp thím lần nữa?”
Khi nói, Thiệu Bố đã bình tĩnh lại, giống như một bậc trưởng bối thực sự, xoa dịu đi sự tức giận mất bình tĩnh vừa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5052489/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.