*Hoa sách mã trong tiếng Di tức là hoa Đỗ Quyên, mang ý nghĩa ‘hoa chào đón khách’.
Ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa.
Sau khi nói ra câu đó, căn phòng lại chìm vào im lặng. Tiếng mưa rơi rả rích như kim châm vào da thịt, Tống Chiêu tự cười nhạo mình, có gì mà phải mất mác, đây chẳng phải là kết quả cô muốn sao.
Tay Tố Mộc Phổ Nhật vẫn đặt trên mắt cô, lông mi cô run rẩy, như đang giữ chặt một con bướm muốn bay đi. Hốc mắt Tống Chiêu khô khốc không có nước mắt, thế này là tốt, cô không nên khóc nữa.
Rất lâu sau, cô lấy lại hơi thở, giơ tay muốn kéo tay anh ra, nhưng Tố Mộc Phổ Nhật đã thu tay lại trước.
Anh không muốn nhìn vào mắt Tống Chiêu nữa, ngay cả cơ thể cũng né tránh, sợ lại nhìn thấy một chút chán ghét nào từ ánh mắt cô.
"Anh vẫn luôn nhớ lúc nhỏ em nói, điều em mong muốn nhất là một mái nhà, anh luôn nghĩ, cho em một mái nhà như thế này là đủ rồi."
Những món đồ nội thất trống rỗng đó, chất đầy sự cố chấp không đúng cách của anh, cơ thể Tố Mộc Phổ Nhật sụp đổ từng chút một, dưới ánh đèn, anh nhìn thấy bóng Tống Chiêu, gần đến mức ngay bên tay mình.
"Em nói đúng, Tống Chiêu, anh hoàn toàn không biết em rốt cuộc muốn gì, không biết em quen biết những ai, không buông bỏ được chuyện gì... Không nên để em không có lựa chọn."
Tống Chiêu cảm thấy trái tim như bị nhét một nắm bông gòn, ngay cả cổ họng cũng nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046409/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.