Nhanh hơn, mạnh hơn, bất chấp tất cả, nhát d.a.o của Tống Chiêu lần này găm chính xác vào cổ họng Ngụy Diễn.
Ngụy Diễn ngửa đầu ra sau, bị cô áp chế trên ghế sofa, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng xen lẫn điên cuồng, "Đừng manh động, chị Chiêu, nhà tù đã giày vò chị thành ra thế này, chẳng lẽ chị còn muốn quay lại sao?"
Toàn thân Tống Chiêu căng thẳng, dốc hết sức kiểm soát cánh tay không nghe lời, "G.i.ế.c mày, bị xử t.ử hình, chấm dứt mọi chuyện."
"Thật không ngờ chị lại sẵn sàng c.h.ế.t vì tôi."
Ngụy Diễn một lần nữa lộ ra chiếc răng nanh, nhìn chằm chằm Tống Chiêu một lúc lâu, đột nhiên nhổm người dậy, Tống Chiêu không lùi tay, thậm chí còn dùng sức hơn, lưỡi d.a.o cắt qua da thịt hắn, hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mùi m.á.u tanh đang lan tỏa trong không khí.
"Lâu lắm rồi mới có cảm giác này, tòa nhà văn phòng này tuy đẹp, nhưng luôn thiếu đi chút gì đó, bây giờ chị vừa về, cuối cùng tôi cũng cảm thấy đúng, mọi thứ đều đúng rồi."
"Tao sẽ g.i.ế.c mày ngay bây giờ!"
Tống Chiêu dùng sức đ.â.m vào, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Ngụy Diễn nói: "Chẳng lẽ chị không muốn gặp anh ta lần cuối sao?"
Cô sững sờ, nhìn thấy biểu tình đắc ý gấp bội của hắn:
“Tro cốt của Trần Nghĩa, đang ở trong tay tôi.”
......
Ngụy Diễn đưa Tống Chiêu đến một khu nghĩa trang, vết thương trên cổ hắn khiến các vệ sĩ cảnh giác tối đa, thời khắc luôn dõi theo Tống Chiêu. Ánh mắt cô chỉ lặp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046407/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.