Tống Chiêu xếp gọn quần áo đã phơi khô, mấy bộ của riêng cô, cùng với hũ tro cốt của Trần Nghĩa, được cô xếp lại vào ba lô.
Trong phòng đã mua sắm thêm nhiều đồ nội thất, tủ quần áo mới, kệ để đồ, ghế mây đan bằng tre, bàn trang điểm… Tố Mộc Phổ Nhật đang cố gắng hết sức để mang lại cho cô một mái nhà, đáng tiếc, Tống Chiêu còn chưa kịp bày biện gì lên đó.
Đặt chìa khóa lên bậu cửa sổ, cô xách ba lô đi ra khỏi sân. Bóng cây hai bên lối nhỏ đổ những vệt sáng lốm đốm xuống mặt đất, bước chân nhanh nhẹn của cô lướt qua những viên đá vụn.
Từ khi nhìn thấy Quỷ Thủ trên tin tức, sự ổn định đổi bằng cách tự tê liệt bản thân đã kết thúc. Trái tim cô liên tục chìm vào ký ức, mỗi đêm cô đều chiến đấu trong giấc ngủ.
Đôi khi Tống Chiêu giật mình tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, phải nghe thấy hơi thở đều đặn của Tố Mộc Phổ Nhật, hoặc ở trong bóng đêm nắm lấy tay anh, mới có thể chắc chắn mình đã thoát khỏi quá khứ. Nhưng đồng thời, những ký ức m.á.u me, tanh tưởi đó dường như lại có một sức hấp dẫn mạnh mẽ, như một lời mời gọi thầm kín, không ngừng vẫy gọi cô.
Quay về —
Quay về —
Vũng lầy này mới là cuộc sống thực sự của mày.
Sự thay đổi âm thầm không tiếng động này, giống như chất lỏng ăn mòn nồng độ cao, cũng thấm vào làn da của Tố Mộc Phổ Nhật. Anh càng ngày càng quấn lấy Tống Chiêu hơn, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046401/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.