Sau nháy mắt sững sờ, Tô Mộc Phổ Nhật khom lưng đỡ lấy hai chân cô, trực tiếp bế cô lên và ép vào tường. Nước mắt của Tống Chiêu rơi xuống trong lúc môi lưỡi quấn quýt, bị Tô Mộc Phổ Nhật nuốt vào, hóa thành ngọn lửa trong lòng anh.
Bên ngoài chợt nổi lên một tiếng sấm kinh động, mưa lớn trút xuống, làm ướt ống khói nhà bác Cát Nhã, cũng làm ướt nhịp tim của Tống Chiêu. Gió điên cuồng lay động, cô vòng hai chân lên eo Tô Mộc Phổ Nhật, siết chặt anh vô hạn, mặc anh bế mình trở về phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, Tống Chiêu tựa vào tường, vừa vặn đè trúng công tắc điện, bóng tối bao bọc lấy mọi thứ, Tô Mộc Phổ Nhật rảnh một tay chui vào trong áo cô, sờ thấy móc cài ẩn của áo lót sau lưng.
Nụ hôn của anh trượt từ bên môi xuống cổ, Tống Chiêu ngửa đầu, trong tiếng thở dốc dồn dập nói:
“Đưa tro cốt cho em.”
Động tác của Tô Mộc Phổ Nhật lập tức khựng lại, cánh tay siết chặt lấy cô thậm chí còn đang run rẩy. Tống Chiêu biết anh đã hiểu lầm, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại giọng điệu.
"Nếu em ở lại, phải là cam tâm tình nguyện. Tô Mộc Phổ Nhật, không ai có thể cưỡng ép em làm điều gì cả."
Cô cúi đầu, tìm thấy đôi mắt đang mờ mịt mất mát của Tô Mộc Phổ Nhật, ngón tay vuốt nhẹ lên đuôi lông mày anh, rồi hòa vào mái tóc thô cứng.
"Đưa hũ tro cốt cho em, việc đi hay ở mới có thể là chuyện giữa hai chúng ta. Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046388/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.