Tố Mộc Phổ Nhật sững người ra một thoáng, toàn thân trở nên cứng đờ.
Tống Chiêu nhìn ra câu trả lời từ biểu cảm của anh.
Ngày cô đi, cậu của cô cứ giục mãi, cô chỉ kịp để lại một mảnh giấy, rồi hỏi địa chỉ của Thiệu Bố. Đó là chút vận mệnh cuối cùng mà cô có thể nắm bắt, cô ghi nhớ sâu sắc chuỗi chữ khó đọc đó, nhưng không hề biết rằng tất cả những lá thư trong đêm mà cô nương nhờ ánh trăng lén lút viết, đều mãi mãi bị mắc kẹt ở bưu điện dưới sự che giấu có chủ ý.
“Ai nói cho em địa chỉ này? Ngạch ni của anh? Hay là a mã của anh?” Tố Mộc Phổ Nhật nắm chặt vai Tống Chiêu, điều khó chấp nhận không chỉ là sự trớ trêu của định mệnh, mà là kẻ khởi xướng lại ở ngay bên cạnh anh.
Mỗi bước mỗi xa
“Ngay bây giờ anh sẽ hỏi cho ra lẽ, tại sao họ lại phải làm như vậy!”
Anh lấy điện thoại ra định gọi đi, nhưng bị Tống Chiêu giữ cánh tay lại.
“Thôi đi...”
“Có gì đáng để hỏi chứ? Để ngạch ni của anh biết tôi và anh lại gặp nhau, từ nay về sau bà ấy còn ngủ yên được sao?” Không rõ là bất lực hay là đã được giải thoát, cô cười chế giễu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bật lửa, cô đã căm phẫn nghĩ rằng không thể để anh sống tốt, nhưng hóa ra Tố Mộc Phổ Nhật không hề quên lời hứa năm xưa, chỉ là bàn tay định mệnh khẽ kích thích, đẩy bọn họ đến một kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046384/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.