Quán ăn buổi trưa rất đông đúc, giữa mùi thơm của khói lửa và rượu thịt, tiếng Mông Cổ và tiếng Hán hòa quyện, bàn tán về cuộc sống riêng của mỗi người.
Tống Chiêu cũng gọi hai chai rượu, cô gõ chai rượu trên mép bàn mở nắp, cô rót đầy một ly, đẩy đến tay Tố Mộc Phổ Nhật. “Bữa này tôi mời, coi như cảm ơn anh đã giúp đỡ hai ngày nay.”
“Tôi đang lái xe.”
Tố Mộc Phổ Nhật hơi cúi thấp đầu, khẽ nhấc hai ngón tay, đẩy ly rượu ra xa.
Anh của hôm nay im lặng hơn mọi khi, khiến Tống Chiêu cảm thấy hơi bất thường. Nhưng nghĩ lại, cái gọi là mọi khi cũng chỉ là hai ngày quen biết, cô hoàn toàn không biết bình thường anh như thế nào. Có lẽ là mỗi khoảnh khắc cô đối diện với anh, đều làm chậm tốc độ thời gian, mới tạo ra ảo giác quen biết đã lâu.
Tống Chiêu nuốt lời quan tâm bên miệng trở xuống, đổi sang một cách thực tế hơn, cô từ chai rượu uống một ngụm, lấy hai trăm tệ từ trong túi ra.
“Cảm ơn anh.”
Hai tờ nhân dân tệ được gấp gọn gàng, đặt bên cạnh bát của anh. Trong mắt Tố Mộc Phổ Nhật, đây là một cái kết gọn gàng sau khi giao dịch xong, phân chia rõ ràng con sông ranh giới Sở Hán, anh không hề chạm vào, chỉ cắm đầu ăn cơm.
Mấy người đàn ông Mông Cổ ở bàn bên cạnh đã uống rượu no say, khi khoác vai nhau ra cửa, họ cất tiếng hát vang, sự phóng khoáng không bị ràng buộc đó đã lây sang Tống Chiêu, cô dùng ngón tay gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046375/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.