Sáu giờ mười tám phút theo giờ Việt Nam.
Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất đông đúc người.
Trần Tâm đứng ở cổng chính của sân bay, đưa mắt nhìn dòng người qua lại đông đúc. Cô mới chỉnh lại đồng hồ điện thoại, thời gian này nói với cô không phải là sớm, nhưng cô lại không ngờ đến bây giờ lại có nhiều người nô nức ra ngoài như vậy.
Nghe nói Sài Gòn là thành phố không ngủ, quả nhiên là nói không sai.
Hoàng Thái Anh nhìn bóng dáng quen thuộc ở phía xa kia, anh nhếch môi sải bước đến bên cô, cười chào buổi sáng.
“Em không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không ổn.” Anh nói tiếng Việt, nói rất chậm giống như để cô nghe rõ, giọng nói anh truyền đến làm lòng người thư thái, êm ả.
“Không sao cả.” Trần Tâm cố gắng nói từng chữ, học vẻ cho lưu loát. Rạng sáng hôm nay, cô đã học được rất nhiều từ ngữ, ngữ điệu của tiếng Việt. Thái Anh nói anh ta là giảng viên, cho nên anh ta biết cách dạy chữ cho cô rất dễ.
“Em đang đợi một người bạn, anh về nhà bằng cách nào?” Cô nói từ từ, nhìn ra phía xa vẫn không thấy bóng dáng Mai Thi ở đâu cả.
“À, anh có bạn. Nhà em ở đâu?”
“Em không nhớ rõ là nhà nằm ở đường nào, xa nhà lâu quá, quên mất.” Cô cười ngượng ngùng.
Hoàng Thái Anh cũng không hỏi nhiều, anh nhìn đồng hồ một lát, đã sáu giờ rưỡi. Lúc này tiếng chuông điện thoại của Trần Tâm vang lên, cô gật đầu tỏ ý với Thái Anh, sau đó cầm máy áp sát tai nghe.
“Tâm ở cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mot-bau-troi/113699/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.