Phục Đình thổi tắt đèn rồi nằm xuống.
Chiếc giường nhỏ vừa cũ lại chật.
Một người nằm còn vừa, hai người nằm thì thành chen chúc.
Chàng thân cao nên đành nằm nghiêng.
Tê Trì xoay lưng về phía chàng, như thể vùi trong ngực chàng.
Đèn đuốc ngoài lều vẫn đang sáng, lại còn có binh lính tuần tra đi tuần qua lại thường xuyên.
Nàng không ngủ ngay được, nghĩ đến vết thương thấy lúc nãy thì hỏi: “Trên người chàng còn có vết thương nào nữa không?”
“Ta tưởng nàng thấy hết rồi.” Giọng chàng vang lên ở trên đỉnh đầu, nghe thật trầm thấp.
Bóng tối che lấp ráng đỏ trên mặt nàng, nàng nói nhỏ: “Không để ý lắm.”
Chàng như bật cười.
Tê Trì bất ngờ, bởi rất ít khi nghe thấy chàng cười.
Sau đó lại nghe chàng nói: “Một chỗ bị tên bắn trúng, hai vết đao chém, còn có một vết thương ở bên bụng nữa.”
Nàng nói tiếp: “Và cả trên cổ chàng.”
Chàng dừng lại: “Ừ.”
“Chỉ thế thôi à?” Nàng tưởng chàng sẽ nói kỹ.
Phục Đình nhớ lại những vết thương kia, không ấn tượng nhiều lắm.
Chỉ nhớ đầu mũi tên có móc câu, trước khi lấy ra phải cắm sâu vào ba tấc thêm, rút móc câu ra, bịt chỗ máu thịt rồi mới rút tên ra; đao sâu ba tấc, tróc cả mảng da.
Nhưng nói mấy chuyện này trước mặt nàng lại như đám đàn ông đang khoe khoang với phụ nữ rằng mình mạnh mẽ tới đâu, mà có khi còn có thể dọa nàng.
Chàng ừ đáp: “Hết rồi.”
Tê Trì im lặng.
Cơ thể người đàn ông dán chặt vào nàng, lưng nàng tựa vào lồng ngực kiên cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736717/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.