Chỉ một câu xa xỉ đã khiến bốn phía phải vén rèm lên nhìn.
Thậm chí ở gian đối diện còn có người ló ra hỏi: “Đó là người nào thế?”
Đúng lúc đô đốc Cao Lan đi tới, thấp giọng trả lời: “Là phu nhân Đại đô hộ đất Bắc của chúng tôi, huyện chủ huyện Thanh Lưu.”
Lúc nói ra câu này trong lòng y cũng kinh ngạc như thế, chẳng ngờ phu nhân Đại đô hộ lại phung phí đến vậy.
Nhưng ban nãy La Tiểu Nghĩa lôi y đi có dặn y đừng quản nhiều, một hạ quan như y cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Người nọ nghe thế thì không ngồi nữa, lập tức đứng dậy đi ra.
Vừa ra ngoài thì thấy rèm bên gian đối diện được vén lên, một người đàn ông cao ráo bước ra.
Rồi rèm lại được vén lên lần nữa, một cô gái khoan thai đi tới.
Tê Trì đuổi theo Phục Đình ra ngoài.
Nàng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ sợ nếu lúc này để chàng đi thì khéo sẽ lại mâu thuẫn giống như lần trước nữa.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa thì đã rước về bao ánh mắt của các bên.
Nàng không thể thất thố nên cúi thấp đầu bước đi nhanh, mắt nhìn về phía trước, bóng lưng người đàn ông cách ngay mấy bước.
Cũng không thể cao giọng gọi chàng lại được, nàng đành húng hắng hai tiếng.
Phục Đình biết nàng đi ra theo mình, tính dứt khoát bỏ đi song lại nghe thấy xung quanh xì xào bàn tán, cứ đảo mắt qua lại nhìn ra sau lưng chàng.
Lại nghe thấy nàng ho hai tiếng, cuối cùng chàng vẫn dừng bước.
Nhớ đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736696/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.