Còn gì vất vả hơn lặn lội đường xa trong trời đông giá rét.
Tê Trì ngồi trong xe ngựa, than trong chậu vẫn cháy đỏ, ấy vậy mà chẳng cảm nhận được chút hơi ấm, thậm chí dù đã kéo kín rèm xe thì vẫn có gió lạnh lùa vào.
Nàng khép tay áo lại, tay lồng vào bên trong, đợi chà xát sinh nhiệt rồi mới giơ hai ngón tay rca, vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Trận tuyết nặng hạt hôm nay vừa ngớt, tuyết đọng vẫn chưa tan, một vùng trắng xóa bao phủ tầm mắt.
Dọc đường cây cối xơ xác khẳng khiu, đụn tuyết trắng nằm trên cành mục lá khô, gió thổi qua làm lá cây đung đưa, cũng làm bông tuyết rơi xuống lã chã.
Đây là thuộc địa Bắc quốc, thua xa những nơi nàng dừng chân trước đó, trong ấn tượng của mình, nàng chưa từng thấy tuyết dày như vậy bao giờ.
Kéo xe cho nàng đều là ngựa cao to đến từ Tây Vực, thế mà vó hạ xuống, tuyết cũng ngập đến nửa cẳng chân, đi lại vô cùng khó khăn.
Bỗng tấm rèm dày khẽ động, ngay tiếp đó có tiếng người vang lên, thị nữ lúc nãy ra ngoài nhìn đường cách rèm thấp giọng gọi: “Gia chủ đã ngủ chưa ạ?”
Tê Trì nhìn ra ngoài xe: “Chưa, có chuyện gì cứ nói đi.”
“Là thế tử…” Tân Lộ dừng lại, sau đó nói: “Thế tử sai nô tỳ đến truyền lời, nói muốn ngồi cùng xe với người.”
Tê Trì ngoái đầu nhìn chiếc xe ở phía sau rồi buông rèm xuống, không nói năng gì.
Người ngồi trong cỗ xe đằng sau là cháu trai nàng – Quang vương thế tử Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736677/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.