Đi vào trong cảnh khu là đoạn đường nhựa dài khoảng mấy trăm mét, hai bên là hàng trúc xanh mướt, rậm rạp che khuất ánh mặt trời, gió nhẹ thổi qua, phảng phất như đang đặt mình trong tiên cảnh nhân gian.
Cô gái nhỏ hiếm khi đi chơi xa nhà phấn khích cực kỳ, cả hành trình đều cười tươi như một đóa hoa, thỉnh thoảng còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên làm nũng với anh, chọc lồng ngực Trình Tiêu nóng lên, hô hấp trầm lại trầm.
Rõ ràng cái nắng ban ngày không làm giảm sự thích thú của cô.
Cô tuổi nhỏ, thân thể khôi phục nhanh, trước đó còn nôn đến trời đất tối tăm, xuống xe lập tức hóa thành chim nhỏ đầy máu sống lại, dọc theo đường đi cứ líu ríu biểu đạt tình cảm của mình với nhà thơ.
“Người đi trên mây bay, sương mù bao phủ núi, trăng đẹp chiếu xuống nước, biết tìm cô tiên nơi đâu…”
Cô gái nhỏ ngâm nga đầy nhịp điệu, truyền cảm đọc chậm từng câu thơ, tinh tế ngấm ý nghĩa giữa các câu.
“…Em là cô tiên của anh phải không?” Cô ngẩng đầu hỏi.
Anh cong môi cười khẽ, “Em là cô ngốc.”
“Anh mới ngốc!”
Cô vừa nghe lời này liền xù lông, túm anh không cho đi, kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng, mãi đến khi anh thừa nhận cô không ngốc, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh thì mới bằng lòng bỏ qua.
“Anh nộp giấy trắng thì dựa vào đâu mà cười nhạo em khờ?”
Trình Tiêu nghiêm túc, “Em cho là nộp giấy trắng bởi anh không biết làm sao?”
Chu Thanh Dao ngớ người, ngốc nghếch hỏi: “Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368608/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.