Sáng sớm hôm sau, Trình Tiêu xin phép nghỉ làm.
Chu Thanh Dao ngủ rất say, lúc tỉnh giấc đã là bảy giờ sáng, trên giường chỉ còn mình cô, cô nghĩ đến đã bỏ qua thời gian đi làm của anh, vội vàng lê dép nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử.
Phòng khách nhỏ vô cùng yên tĩnh, cả căn nhà đều được ánh sáng chiếu vào sáng ngời.
Phòng bếp liên tục truyền ra tiếng bát đũa va chạm vào nhau, trong lòng cô kiên định, đón lấy ánh mặt trời cười khanh khác duỗi lại eo, đón toàn bộ ánh nắng màu xuân ấm áp.
Nước nóng trong nồi sôi lên, Trình Tiêu bỏ mì sợi vào, trên lưng chợt nóng lên có đôi bàn tay nhỏ bé cuốn lấy eo cường tráng của anh.
Anh nở nụ cười nhẹ, đầu cũng không quay sang, “Dậy rồi?”
Chu Thanh Dao từ bên hông anh ló đầu ra, hoang mang hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Sợ em dậy không tìm thấy anh, lại tức giận trở thành cá nóc.”
Cô giận dỗi, “Anh mới là cá nóc…”
Trình Tiêu chỉ cười mà không nói gì, thuần thục bỏ thêm vào nước chút muối và vài giọt dầu.
Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, ôm một lát lại cảm thấy chưa đủ, sờ qua sờ lại trên lưng anh.
Sau mấy phút, quen mặt, cô được cõng đến nhà vệ sinh đánh răng.
Sau đó…
Tiêu gia xương cốt sắt đá vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, “Này cũng muốn anh đánh giùm sao?”
“Không muốn động…”
Chỉ có khi cô ở trước mặt anh mới có thể trở nên như thế này, cũng chẳng khác động vật không xương là bao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368603/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.