Cơn mưa rền gió dữ bên ngoài phòng lại mở ra một đợt tấn công mới.
Đêm hè oi bức, cái quạt đang quay ở mép giường không thể thổi ra một luồng gió mát mẻ nào.
Chu Thanh Dao ngủ trên chiếu trúc, nghiêng người, sau lưng thấm ướt mồ hôi.
Trên gối đầu có mùi của anh, là mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm gội, là mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhắm mắt lại thì cảm giác như thể anh đang ngủ bên cạnh, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào mặt anh.
“Trình Tiêu ơi.”
Cô khẽ thì thầm, gọi người con trai đang ngủ dưới đất.
“Ơi.”
Trình Tiêu không thấy buồn ngủ, gác tay ra sau gáy, mắt mở thao láo nhìn trần nhà đen kịt tới ngẩn người.
“... Anh ngủ rồi à?”
Bầu không khí đông cứng lại trong hai giây.
“Vừa nãy là ma trả lời chắc?”
“...”
Chu Thanh Dao mím môi dưới, cười: “Em tưởng là em đánh thức anh.”
Anh nói: “Em quậy cả đêm.”
Người trên giường từ từ trở mình, dịch lại gần chỗ anh hơn một chút, trong phòng không bật đèn, nhưng chỉ cần thò đầu ra khỏi méo giường là có thể nhìn lén được mặt anh nhờ tia sáng của sấm sét ầm ầm ngoài cửa sổ.
Cô duỗi tay ra quơ quơ ở trước mắt anh, ban đầu Trình Tiêu không phản ứng lại, mãi cho đến khi cái tay nhỏ kia sờ lên mặt anh.
Trình Tiêu nắm chặt cổ tay của cô, khi cô hô lên vì đau thì mới bất đắc dĩ thả lỏng tay ra.
“Em còn chưa quậy đủ à?”
Anh đã rất cố gắng để hít thở bình thường.
Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368582/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.