Có vẻ đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng hai người gọi điện cho nhau.
Châu Dật cầm điện thoại đi động, mắt nhìn những bông hoa hải đường thêu trên mép chăn, cô đợi anh lên tiếng trước, không khí hai bên dường như đều yên tĩnh.
"Châu Dật, là tôi." Giọng Hà Đông Sinh có chút trầm. "Quên rồi sao?"
Châu Dật đắp chăn lên người, ánh mắt do dự.
"À." Cô nhỏ giọng nói. "Bỗng nhiên không kịp phản ứng."
Hà Đông Sinh nở nụ cười.
"Vậy tôi còn phải cảm ơn Bồ Tát đấy." Anh nói. "May thay cậu không từ chối."
Tài kể chuyện cười của anh dường như càng ngày càng giỏi, chỉ một câu bông đùa cũng khiến cô cuốn theo. Châu Dật cắn môi, rũ mắt nhìn, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng bật lửa vang lên lách cách.
"Cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy?" Cô khẽ hỏi.
"Có chút chuyện nhỏ thôi." Anh cắn điếu thuốc trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ. "Muốn nhờ cậu giúp một chuyện."
Châu Dật vẫn còn nhớ tới chuyện lần trước mình nhờ anh giúp đỡ mà vẫn chưa có cơ hội báo đáp, chưa kịp nghĩ ngợi đã đồng ý ngay.
"Được." Cô dứt khoát nói. "Cậu nói đi."
"Thoải mái đồng ý như vậy." Hà Đông Sinh cười. "Giết người phóng hỏa cũng làm hả?"
Có lẽ là giọng điệu của cậu quá thoải mái và quen thuộc khiến tâm trạng Châu Dật thả lỏng hơn, cô khẽ "Ừm", khóe miệng cong lên một chút.
"Cậu giết người." Cô nghiêm túc nói. "Tớ phóng hỏa."
Từ lần cô nói anh cái gì cũng tệ, hiếm khi Hà Đông Sinh thấy cô đùa giỡn nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-hoa-hai-duong/865101/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.