Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Lâm Chiết Hạ trầm mặc một lát, sau đó không chịu thua kém mà nói: “Tôi chỉ tuỳ tiện nói thôi, cậu đừng có coi là thật.”
“Những lời phét lác này không đáng tin, đừng có chìm đắm trong mật ngọt mà đánh mất bản thân.”
Nói xong Lâm Chiết Hạ lại hỏi: “Cậu đàn xong chưa?”
Trì Diệu: “Chưa, còn một đoạn nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy sao không đàn tiếp?”
Trì Diệu để ghita sang một bên: “Tôi đánh mất bản thân rồi, không muốn đàn nữa.”
“….”
Mặc dù Trì Diệu không tiếp tục chơi đàn nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn có niềm hứng thú mạnh mẽ với chiếc ghita này.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc đến nhạc cụ, hồi còn nhỏ hai tay không đánh người đã là không tồi rồi, không hề động chạm lấy một chút đến hai từ như ‘cao nhã’ hay ‘nghệ thuật’.
Vì vậy sau khi Trì Diệu đặt ghita xuống, cô hào hứng muốn thử: “Tôi có thể chơi thử không?”
Trì Diệu không tiếp lời, đưa ghita cho cô.
“Ôm như thế này sao,” Lâm Chiết Hạ nhận lấy đàn, mô phỏng lại động tác vừa rồi của Trì Diệu, “Tư thế của tôi đúng chưa?”
Trì Diệu chỉ huy: “Lệch rồi.”
Lâm Chiết Hạ đỡ đàn lên: “Như vậy cũng na ná rồi, sau đó thì sao?”
Trong lúc cô không chú ý, Trì Diệu đã vòng qua sau lưng cô.
“Thôi bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu,” Trì Diệu đứng ở sau sô pha khom lưng lại, lúc nói sát gần lại, “…Đưa tay cho tôi.”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ha/2546841/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.