Chương trước
Chương sau
Editor: Gió

Beta: Đá bào



“Trì Diệu đâu rồi?”

Ở đại sảnh khách sạn, trước khi xuất phát, lão Lưu điểm danh quân số mới phát hiện bị thiếu một người.

Đang định la lối thì thấy Trì Diệu từ phía sau đi tới.

Cậu đứng vào đội ngũ, tuỳ ý nói: “Em vừa đi nhận một cuộc gọi.”

Lão Lưu: “À nghe điện thoại à, không sao, thầy cứ tưởng em đi đâu mất, doạ thầy hết hồn.”

Nhưng Từ Đình đứng ở bên cạnh vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: “Điện thoại của ai vậy?”

Trì Diệu: “Một người bạn.”

Từ Đình lại nói: “Sao tôi lại có cảm giác cậu nghe điện thoại xong tâm trạng lại trở nên tốt hơn vậy?”

Trì Diệu liếc cậu ta một cái, cũng không phủ nhận, “Có sao?”

Từ Đình quen biết cậu hơn một năm nay, cũng khá hiểu rõ về con người này: “Có chứ, bình thường nếu tôi có hỏi ‘Điện thoại của ai vậy’ thì cậu sẽ không trả lời là ‘Một người bạn’, mẹ nó từ khi nào tôi hỏi gì là cậu đáp vậy thế?”

Là một người bị hại lâu năm, Từ Đình đã hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng: “Nếu là bình thường thì nhất định cậu sẽ trả lời là ‘Liên quan gì đến cậu’.”

“Hoặc là ‘Không phải chuyện của cậu’, cũng có thể là ‘Ít lời thôi’.”

“….”

Từ Đình: “Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cậu lại trả lời tôi là một người bạn…”

Trì Diệu cảm thấy cậu ta phiền gần chết bèn chặn họng từ gốc rễ: “Vậy để tôi trả lời lại một lần nữa.”

Từ Đình: “?”

Trì Diệu: “Không phải chuyện của cậu.”

Từ Đình: “….”



Lâm Chiết Hạ quay về khách sạn.

Cô nằm lại giường ngủ bù, đến khi tỉnh dậy thì thấy quần áo phơi tối qua cũng khô rồi.

Sau khi thu dọn xong, cô gửi cho Lâm Hà một tin nhắn: Trì Diệu đi thi rồi ạ, bây giờ con đang một mình ở khách sạn, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu.

Lâm Hà nhận được tin nhắn bèn chuyển cho cô một khoản tiền, đính kèm lời nhắn: [Ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.]

Cô trả lời Lâm Hà: [Cảm ơn mẹ.]

Cô cảm thấy khá áy náy, bản thân lén chạy ra ngoài đã gây phiền phức cho nhiều người như vậy.

Làm xong các việc, cô mở TV lên xem tin tức, thử tìm kênh có đưa tin liên quan đến cuộc thi ngày hôm nay.

Cô có chuyển vài kênh, vậy mà lại thực sự tìm thấy.

Chương trình này có tên là ‘Sự việc mới mẻ của địa phương’, người dẫn chương trình cầm micro đứng bên ngoài nơi tổ chức cuộc thi: “Hôm nay các đoàn đội tuyển đến từ các thành phố lớn đã có mặt tại đây…Chúng ta có thể nhìn thấy, hiện giờ bầu không khí vô cùng sôi động. Bây giờ cuộc thi đã bắt đầu rồi, để giữ một không gian thi đấu tốt nhất cho các thí sinh, chúng tôi sẽ không vào bên trong ghi hình nữa, hy vọng tất cả mọi người đều phát huy khả năng của mình một cách tốt nhất.”

Nội dung đưa tin đơn giản kết thúc tại đây.

Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm vào TV, thất thần nghĩ: Có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi, sao có thể tường thuật trực tiếp được quá trình diễn ra cuộc thi chứ. Cuộc thi như vậy cần được giữ yên lặng, nhất định sẽ không cho các đơn vị truyền thông tiến vào.

Lâm Chiết Hạ vừa tắt TV, Trần Lâm đã gọi đến cho cô: “Bạn cùng bàn, cậu đã làm đề tiếng anh kia chứ, đề của tớ bị in lỗi, cậu chụp đề của cậu cho tớ xem được không?”

Lâm Chiết Hạ: “À, tớ không ở nhà, đợi ngày mai về tớ chụp cho cậu được không?”

“Hoặc là nếu cậu cần gấp thì thử hỏi Thư Huyên xem sao.”

Trần Lâm hơi ngạc nhiên: “Cậu không ở nhà?”

Dù sao Trì Diệu cũng không ở đây, Lâm Chiết Hạ lập tức đổ lỗi cho cậu: “Trì Diệu tham gia cuộc thi nên căng thẳng, nửa đêm gọi điện thoại khóc lóc cầu xin tớ qua đây cổ vũ cho cậu ấy, đúng lúc tớ cũng muốn ngắm biển nên chạy qua Hải Thành luôn.”

Trần Lâm: “Trì Diệu…nửa đêm…khóc lóc…”

Nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi Trần Lâm cũng cảm thấy kinh dị: “Thôi bỏ đi, đừng để ý đến cậu ấy.”

Nhưng nhắc đến đây rồi thì sao có thể không để tâm đến được chứ

Lâm Chiết Hạ: “Không biết cậu ấy thi thế nào rồi.”

Trần Lâm: “Đã bắt đầu rồi, cứ đợi xem sao, qua vài tiếng nữa là kết thúc rồi, thành tích cũng sẽ có luôn. Cậu để ý vòng bạn bè một chút, với mấy cuộc thi kiểu như thế này, thầy cô trường mình luôn là người chia sẻ thông tin ngay.”

Lâm Chiết Hạ ‘Ừm’ một tiếng.

Trần Lâm lại nói: “Đúng rồi, đội của họ có sáu người đúng không? Trước đó tớ có nghe mọi người nhắc đến rằng trong đó có một bạn học nữ, vô cùng giỏi.”

Lâm Chiết Hạ: “Con gái?”

Trần Lâm: “Tên là gì ấy nhỉ…Thẩm San San?”

“Đúng rồi, tớ có xem vòng bạn bè của lão Từ, đúng là cái tên này. Cậu cũng biết cách chia lớp của khối mình mà đúng không, người tham dự cuộc thi lần này đều là học sinh lớp 11-1, chỉ có duy nhất cậu ấy là ở lớp 11-2 thôi, nghe nói cậu ấy rất giỏi vật lý, vì vậy vô cùng nổi tiếng.”

Trần Lâm không nhịn được mà cảm thán: “Phải nỗ lực nhường nào mới có được một vị trí vào đội tuyển nhỉ. Lớp 11-1 toàn là ác quỷ, thành tích tốt đến mức khung b0, đặc biệt là người họ Trì không thèm đến trường số Một mà lại qua trường chúng ta, nửa đêm khóc lóc nào đó kia.”

“….”

Cô nói vài câu với Trần Lâm, ở đầu bên kia mẹ Trần Lâm gọi cô ấy, vì vậy đối phương vội vã cúp điện thoại.

Lâm Chiết Hạ ở trong khách sạn không có việc gì làm, lướt xem mấy video xong lại chìm vào giấc ngủ.

Đến khi cô ngủ dậy đã là hơn bốn giờ chiều rồi.

Lúc này…Có lẽ cuộc thi đã kết thúc rồi.

Cô đang định vào Wechat nhắn tin cho Trì Diệu, đối phương đã gửi qua một câu: [Tôi thi xong rồi.]

Chuẩn bị trả lời thì cậu đã trực tiếp gọi qua.

Lâm Chiết Hạ nhấc máy: “Mặc dù lúc rời đi nói chuyện rất ngạo mạn nhưng nếu không giành được giải nhất tôi cũng sẽ không cười nhạo cậu đâu. Vậy nên kết quả sao rồi?”

Phía bên Trì Diệu có chút âm thanh ồn ào, cậu đi một đoạn đường, có lẽ là đang quay lại xe của đoàn, rời khỏi nơi ồn ào ấy.

Một hồi sau, cậu nói: “Giải nhất.”

Đối phương lại tiếp tục: “Bùa may mắn của cậu cũng có tác dụng đấy.”

Rõ ràng không phải là cô tham gia cuộc thi, nhưng qua cuộc gọi này cô lại có thể cảm nhận được niềm vui vẻ ấy.

Hòn đá nặng trong lòng Lâm Chiết Hạ buông xuống, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì cũng phải xem là ai đi xin lá bùa này, là người giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết lần thứ mười của trường số Hai Thành An đấy.”

“….”

Đối phương trầm mặc một lát.

Say đó âm thanh trêu chọc quen thuộc truyền qua điện thoại: “Cậu định mang cái danh này xuống mồ luôn sao?”

“Hiếm khi tôi mới đạt giải,” Lâm Chiết Hạ thẳng thắn thừa nhận, “Ít nhất cũng phải khoe khoang mười năm. Đợi sau này tốt nghiệp đại học rồi đi làm tôi còn phải viết vào trong hồ sơ xin việc nữa ấy chứ.”

Phía bên Trì Diệu lại bắt đầu ồn ào.

Người lên xe nhiều lên, hơn nữa còn giành giải nhất toàn đoàn nên mọi người đều vô cùng kích động.

Thậm chí Lâm Chiết Hạ còn nghe thấy tiếng la lớn của Từ Đình: “…Tôi thật trâu bò! Tôi làm được rồi! Biết ngay Từ Đình tôi đây là người mạnh nhất vũ trụ này mà! Trời ơi!”

“…”

Sau đó còn có người bàn đến ‘tiệc mừng thắng lợi’.

“Tối nay lão Lưu có tổ chức một buổi tụ tập, hỏi mọi người xem muốn ăn gì?”

Trì Diệu hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Chiết Hạ lập tức từ chối: “Tôi cũng không phải là thành viên của đội, đến thì không thích hợp cho lắm, nhất định đừng có nói tôi ở đây, các cậu cứ đi đi, tôi không…”

Cô vừa nói đến đây đã nghe thấy giọng điệu hưng phấn của Từ Đình: “Cậu đang gọi cho ai vậy, Lâm thiếu sao? Gọi cậu ấy cùng qua ăn cơm đi! Mọi người đều là bạn học cả, tối nay cùng đi ăn đi!”

Lão Lưu ngồi bên cạnh Từ Đình, hỏi một câu: “Lâm thiếu gì vậy?”

Từ Đình hào hứng chia sẻ cho lão Lưu: “Chính là Lâm Chiết Hạ lớp 11-7, cậu ấy là bạn từ nhỏ của Trì Diệu, cũng đến Hải Thành rồi.”

Lâm Chiết Hạ: “….”

Từ Đình.

Tôi và cậu có thù với nhau hay sao?

Lão Lưu là trưởng khối nên ông khá hiểu về tình hình của mọi người, tinh thần của ông lúc này cũng không khác Từ Đình là bao, người giống như đang say vậy: “À, Lâm Chiết Hạ à, ở cuộc thi diễn thuyết em ấy thể hiện không tồi, gọi bạn cùng đến đi, chúng ta đều là thành viên của trường cấp ba số Hai, hôm nay thầy mời khách, không cần phải khách sáo với thầy đâu.

Lời này có nghĩa là ‘Hôm nay lão Lưu sẽ phụ trách toàn bộ chi phí’ cho ngày hôm nay.

Từ Đình vỗ tay: “Lão Lưu thật hào phóng! Cứ vậy nhé Lâm thiếu, mau đến đây, bọn tôi đợi cậu.”

Lâm Chiết Hạ muốn nghẹt thở: “Tôi…Cảm ơn cậu, Từ Đình, tôi thực sự rất cảm ơn cậu.”



Địa điểm của buổi tụ tập là ở một nhà hàng gần khách sạn.

Trước khi đi Lâm Chiết Hạ đã tìm vô vàn lý do: [Đột nhiên tôi thấy hơi đau bụng.]

Trì Cẩu: [Gọi 120]

Lâm Chiết Hạ: [Hình như không còn đau nữa, nhưng tôi vừa phát hiện giày bị rách rồi, có lẽ không đi được nữa.]

Trì Cẩu: [Vậy ư, chụp tôi xem xem.]

Lâm Chiết Hạ: [….]

Bảo cô phải chụp thế nào chứ, chẳng lẽ bây giờ cô chọc rách giày hay sao?

Cuối cùng Lâm Chiết Hạ đành bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc, mặc quần áo đã được phơi khô xong, căng da đầu đi ăn ké cơm của lão Lưu.

Trước khi đến cô đã rất căng thẳng, sau khi bước vào, lão Lưu còn chưa nói gì cô đã khom lưng: “Chào thầy Lưu ạ! Chào các bạn!”

Lão Lưu đang cầm một ly trà, tay khẽ run lên.

Lâm Chiết Hạ tư thế nhất quán, giữ nguyên động tác khom lưng nói: “Chúc mừng mọi người đã giành giải nhất, trường cấp ba số Hai của chúng ta đã làm được rồi, chúc mừng Thành An đạt được thành tích tốt, lại một lần nữa toả sáng rực rỡ!”

“…Cảm ơn em, không hổ là học sinh giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết,” Lão Lưu đặt tách trà xuống, “Ngồi đi, bạn học Lâm.”

Lúc này Lâm Chiết Hạ mới đứng thẳng lại, cô nhìn qua một vòng những gương mặt lạ lẫm, sau đó nhìn thấy Từ Đình đang nhịn cười và Trì Diệu ngồi bên cạnh nhìn cô.

Tình huống mất mặt nhất cũng đã xảy ra rồi thì những việc phía sau cũng dễ dàng hơn nhiều.

Cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trì Diệu, đang định dùng nước nóng tráng qua bát đũa thì nghe thấy giọng nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh: “Đã tráng qua rồi.”

Lâm Chiết Hạ đặt ấm nước xuống: “Ồ.”

Trì Diệu nói xong, lại tiếp tục: “Chất lượng giày của cậu thật không tồi.”

Lâm Chiết Hạ: “?”

Trì Diệu: “Rách rồi mà vẫn tự trở lại như cũ được, mua ở đâu vậy, giới thiệu cho tôi với.”

Lâm Chiết Hạ: “….”

Cô lười phải để ý đến người này, suốt thời gian ở đây đều cúi đầu ăn cơm, cố gắng không tham dự các chủ đề thảo luận, làm giảm cảm giác tồn tại của bạn thân.

Ngồi bên cạnh cô là một bạn học nữ, cô gái đó cũng muốn nói chuyện với cô, đặc biệt là sau khi Từ Đình kéo Trì Diệu đi mua đồ với cậu ta, bên cạnh hai chỗ lập tức trống trải, bạn học nữ chủ động hỏi cô: “Cậu có muốn uống nước không? Tiện thể tôi rót cho cậu một ly.”

Lâm Chiết Hạ nhìn ly nước đã thấy đáy của mình, nói: “À, cảm ơn cậu.”

Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn bạn học nữ lạ mặt đó.

Mái tóc dài, ngũ quan thanh thoát, khá dịu dàng.

Trong bàn ănchỉ có hai người là con gái, Lâm Chiết Hạ nhanh chóng nhận ra cô ấy là người ban sáng Trần Lâm nhắc đến.

Sau khi rót nước xong cô bạn nữ sinh ấy tự giới thiệu: “Tôi là Thẩm San San lớp 11-2.”

Lâm Chiết Hạ thầm nói trong lòng ‘Quả nhiên là cậu ấy’: “Tôi là….”

Cô còn chưa nói xong Thẩm San San đã cười ngắt lời cô: “Tôi biết, cậu là Lâm Chiết Hạ, bạn rất thân của Trì Diệu.”

Bạn rất thân của Trì Diệu.

Lâm Chiết Hạ khẽ cong miệng, lại phát hiện lời này cũng chẳng sai.

“Đúng vậy,” Cô uống một ngụm nước, lặp lại một lần, “Bạn rất thân.”

Thẩm San San chống chằm, có chút ngưỡng mộ nói: “Vừa rồi tôi có nghe thấy hai người nói chuyện, lần đầu tiên tôi thấy thì ra Trì Diệu cũng sẽ biết nói đùa như vậy, cũng sẽ nói kiểu đó. Bình thường trong lớp rất ít khi thấy cậu ấy nói chuyện, có những lúc qua bắt chuyện cậu ấy còn không cả để ý đến.”

Lâm Chiết Hạ thầm nói người này miệng độc vô cùng, cậu không cảm nhận được là một loại may mắn đấy.

Cô nghĩ vậy, đột nhiên bắt được trọng điểm: “Trong lớp? Không phải cậu ở lớp 11-2 sao?”

Thẩm San San nói: “Hồi cấp hai tôi học cùng trường, cùng chung lớp với cậu ấy.”

Cấp hai, là thứ mà cô không hề thân thuộc.

Lâm Chiết Hạ không nói, Thẩm San San lại tiếp lời: “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cậu ấy chắc chắn sẽ đến trường cấp ba số Một, mà lúc ấy tôi lại không đủ điểm trúng tuyển của trường ấy. Ban đầu tôi điền nguyện vọng một vào trường một, bị mẹ mắng một trận mới sửa thành trường Hai.”

Nghe đến đây Lâm Chiết Hạ dường như đã đoán được cậu ấy muốn nói gì sau đó rồi.

Quả nhiên, Thẩm San San nhìn cô, khẽ cong môi vui vẻ nói: “Không ngờ cậu ấy cũng đăng kí trường số hai, hôm khai giảng tôi đã vui vẻ thật lâu.

“Mặc dù thành tích thi không tốt, không thể chung lớp với cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy rất thích vật lý, nhất định sẽ tham gia các cuộc thi có liên quan.”

Bên tai Lâm Chiết Hạ đột nhiên vang lên lời của Trần Lâm.

‘Người tham dự cuộc thi lần này đều là học sinh lớp 11-1, chỉ có duy nhất cậu ấy là ở lớp 11-2 thôi, nghe nói cậu ấy rất giỏi vật lý.’

‘Phải nỗ lực nhường nào mới được vào chứ.’

Có lẽ cô đã biết tại sao Thẩm San San lại có thể từ lớp 11-2 mà vào được đội tuyển rồi.

Dường như là để xác minh dự cảm của cô.

Cùng với tiếng ‘cạch’ khi đặt ly trà xuống bàn, giọng Thẩm San San cũng khẽ vang lên, dùng âm lượng chỉ đủ để cho hai người nghe được: “Tôi thích cậu ấy, thích cậu ấy vô cùng vô cùng, hơn nữa cũng đã thích cậu ấy rất lâu rồi.”

Lúc Thẩm San San dựa gần đến, Lâm Chiết Hạ ngửi thấy hương rượu phảng phất.

“Cậu uống rượu sao?” Cô hỏi.

Thẩm San San dùng ngón tay miêu tả: “Một chút chút.”

“Một chút chút là bao nhiêu vậy, một ly sao?”

“Ba ly.”

“Tôi uống trộm đấy,” Thẩm San San cười một cái, “Bởi hôm nay tôi vui quá.”

Chẳng trách.

Là vì uống rượu, nếu không sao có thể nói ra bí mật từ sâu thẳm đáy lòng cho một người vừa mới gặp mặt được chứ, là một chuyện có chút mạo phạm đối với cả hai phía.

Lâm Chiết Hạ hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy sao rồi, có đau đầu không, lát nữa liệu có đứng dậy đi được không?”

Thẩm San San: “Không đau, tôi có thể đi được?”

Lâm Chiết Hạ chỉ lên bóng đèn trên trần nhà: “Ở đây có mấy chiếc đèn vậy?”

Thẩm San San ngẩng đầu, đếm cả nửa này: “Năm cái.”

Lâm Chiết Hạ: “Ba cái thôi.”

“…”

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.