Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
“Trì Diệu đâu rồi?”
Ở đại sảnh khách sạn, trước khi xuất phát, lão Lưu điểm danh quân số mới phát hiện bị thiếu một người.
Đang định la lối thì thấy Trì Diệu từ phía sau đi tới.
Cậu đứng vào đội ngũ, tuỳ ý nói: “Em vừa đi nhận một cuộc gọi.”
Lão Lưu: “À nghe điện thoại à, không sao, thầy cứ tưởng em đi đâu mất, doạ thầy hết hồn.”
Nhưng Từ Đình đứng ở bên cạnh vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: “Điện thoại của ai vậy?”
Trì Diệu: “Một người bạn.”
Từ Đình lại nói: “Sao tôi lại có cảm giác cậu nghe điện thoại xong tâm trạng lại trở nên tốt hơn vậy?”
Trì Diệu liếc cậu ta một cái, cũng không phủ nhận, “Có sao?”
Từ Đình quen biết cậu hơn một năm nay, cũng khá hiểu rõ về con người này: “Có chứ, bình thường nếu tôi có hỏi ‘Điện thoại của ai vậy’ thì cậu sẽ không trả lời là ‘Một người bạn’, mẹ nó từ khi nào tôi hỏi gì là cậu đáp vậy thế?”
Là một người bị hại lâu năm, Từ Đình đã hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng: “Nếu là bình thường thì nhất định cậu sẽ trả lời là ‘Liên quan gì đến cậu’.”
“Hoặc là ‘Không phải chuyện của cậu’, cũng có thể là ‘Ít lời thôi’.”
“….”
Từ Đình: “Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cậu lại trả lời tôi là một người bạn…”
Trì Diệu cảm thấy cậu ta phiền gần chết bèn chặn họng từ gốc rễ: “Vậy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ha/2546819/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.