Nói đến đây, cuối cùng mẫu thân bật khóc.
Bà ôm chặt lấy ta, cố nén, nhưng vẫn không kìm được tiếng nức nở.
“Hài tử đáng thương của ta… nữ nhi đáng thương của ta…”
Mẫu thân ơi, người cũng đáng thương mà.
Chúng ta đều là những kẻ đáng thương như nhau.
Tên tiểu tư dẫn ta quay về lúc này đã dịu giọng hơn nhiều, còn hỏi ta bao nhiêu tuổi.
Nghe ta đáp sáu tuổi, hắn kinh ngạc không thôi, liên tục khen ta hiểu chuyện, lanh lợi.
Hắn nói ta là đứa bé tốt.
Hắn nói phụ thân ta đúng là thứ súc sinh.
Ta ngẩng mặt nhìn hắn, đầy nghi hoặc. Hắn lại mang vẻ khinh thường:
“Bán ngươi được ba ngày, ông ta đã đem bạc thua sạch rồi.”
Trong lòng ta như bị người ta đá mạnh một phát, bên trong đầu ong một tiếng:
“Vậy chẳng phải… ta bị bán oan uổng rồi sao? Ta tính là cái gì chứ?”
Tiểu tư kia còn nói gì nữa ta đều không nghe rõ, chỉ thấy buồn cười mà cũng bi ai.
Những ngày tiếp đó, ta thật sự trở thành món đồ chơi của tiểu công tử.
Hễ hắn không vui, liền bắt ta lăn trên đất.
Trời mưa cũng lăn, trời tuyết cũng lăn.
Lăn trên bùn lầy, lăn trên than nóng ta cũng từng trải qua.
Nhà gia chủ có khách, ta cũng phải lăn.
Tiểu công tử cùng đám hài tử coi ta như quả bóng mà đá tới đá lui.
Cho đến một hôm, tiểu công tử đã xem chán.
Ta đang lăn, hắn đột nhiên phát cáu.
Càng phát cáu càng ném đồ đạc—bình hoa, ghế, giá sách…
Thứ gì nhìn thấy được là hắn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-goc-cay-le/4799710/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.