Được một thầy giáo trẻ đẹp trai, thân thiện làm Giáo viên chủ nhiệm, tập thể lớp 12A1 vui như những hôm đang chán học nhận được thông báo: Tiết học này các em nghỉ vì thầy A, cô B bị ốm!
Theo thông tin nhận được đó, cả lớp đứng phắt dậy, chỉ mất tầm năm giây, mũ, giấy trắng vo tròn liền bay loạn xạ. Phòng học nháo nhào đầy tiếng cười nói vang lên như một buổi họp chợ phiên.
Cảnh đó rất giống với cảnh hiện tại. Tụi bạn lớp 12A1 giờ này đang cười cười nói nói. Tiếng lũ bạn cô, tiếng vị thầy giáo chủ nhiệm cứ như tiếng ve râm ran, nghe lâu nhức cả tai Xuân Thanh.
Cô không biết hôm nay tụi nó kiếm đâu ra nhiều chuyện để hỏi thế không biết? Bởi hai năm qua, cô chẳng thấy đứa nào dám hỏi thầy Tuấn, giáo viên chủ nhiệm lớp hai năm liền, quá hai câu.
Ngồi yên ở góc bàn lắng tai nghe đám con gái hỏi việc học hành mà cô thầm ngưỡng mộ. Cô cũng muốn hỏi vị thầy giáo trẻ đứng kia một vài câu để gọi là xã giao rút ngắn khoảng cách. Nhưng Xuân Thanh nhận ra: cô chẳng có gì để hỏi ngoài một câu duy nhất: Em có thể gọi thầy là anh không?
Thực tế trả lời cô rằng: Dĩ nhiên là không rồi!
Nên Xuân Thanh! Mày hãy mau chấp nhận! Mau chấp nhận! Mau chấp nhận!
Cô ngồi cúi gằm mặt xuống bàn lo niệm thần chú. Xuân Thanh nào nghe tiếng thầy giáo mới vừa chỉ đích danh cô.
"Xuân Thanh!"
"..."
"Dương Xuân Thanh!" Âm lượng vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723733/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.