Kẻ ở lại.
Người đi xa.
"Bạn nói xem: giữa người đi và kẻ ở, ai buồn nhiều hơn?" Một cô bạn cùng khoang số 4, sau khi thấy cô mãi thút thít, chạnh lòng đặt ra câu hỏi.
"Người đi buồn!" Xuân Thanh lấy chiếc khăn giấy quệt hết nước mắt, nước mũi vào trong đó rồi trả lời.
Cô tin anh sẽ không buồn bằng cô. Thậm chí, không hề lưu luyến đoạn tình cảm đẹp như mơ mà hai người đã trải qua.
Có luyến lưu, có vương vấn mới thấy buồn thấy khổ.
Còn anh?
Một từ 'thích em' không!
Hai tiếng 'yêu em' lại càng quá xa vời!
Không thích không yêu, không vương sầu nhớ. Thì thử hỏi: sao mà buồn được đây?
Chỉ có cô lưu luyến đoạn tình yêu đầu đời này mới thấy buồn thấy nhớ. Buồn bao nhiêu, nỗi nhớ ăm ắp bấy nhiêu.
Nên cô khóc.
Khóc suốt quãng đường dài năm trăm kilomet. Khóc suốt mười tiếng đồng hồ.
Cả đêm dật dờ. Cả đêm lo ôm mối tương tư. Nên sáng ra người được lệnh đón cô, xém chút nữa tìm lạc người. Vì cô ta tìm hoài kiếm mãi cũng chẳng thấy đâu người có đôi mắt to đen.
"Là Xuân Thanh phải không?" Sau khi lượn mấy vòng, cô ta cuối cùng cũng dừng lại hỏi người mãi đứng ở vị trí đợi như ai kia đã dặn trước đó.
"Dạ!" Xuân Thanh không dám dướn đôi mắt đang đau nhức lên nhìn người kia. Cô cúi đầu lí nhí.
"Vậy thì lên xe!" Thái độ không ôn hòa cho lắm.
Xuân Thanh lén nhìn cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723689/chuong-28.html