Động tác lúc Trình Nguyên Tịch nhấc chiếc váy xanh lục ướt nhẹp nước mưa lên xe rất mềm mại nhẹ nhàng, cô ta ngồi xuống vị trí gần sát với cửa sổ, ngón tay lạnh lẽo đè lên đầu gối. Cô ta học vũ đạo nhiều năm, vì thế bả vai và phần lưng mỏng manh của cô ta sóng vai với Tạ Âm Lâu tạo thành một đường thẳng tắp, dáng ngồi rất đoan chính.
Tuy là như vậy nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy bả vai Trình Nguyên Tịch hơi run.
Trong xe, Hình Lệ phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ, đưa khăn lông trắng cho cô ta: “Sao cô lại mắc mưa vào sáng sớm tinh mơ ở thắng cảnh?”
“Cảm ơn.”
Trình Nguyên Tịch nói cảm ơn, vươn tay nhận lấy cái khăn lông, đầu tiên là thấm khô giọt nước dưới đuôi tóc, chậm rãi mấp máy đôi môi trắng bệch: “Tôi đến tìm đạo diễn Trần Nho Đông bàn công việc, không ngờ gặp phải mưa bão, tài xế không muốn muốn chạy sâu vào trong thắng cảnh, vì thế bắt tôi xuống ở cổng vào.”
“Cô đúng là hiền lành quá, từ đây đi bộ vào trong ít nhất cũng mất bốn mươi phút.” Hình Lệ đáp lời cô ta, rồi nói tiếp: “Trần Nho Đông không cử người đến đón cô sao?”
Giọng nói của Trình Nguyên Tịch mềm mại dịu dàng: “Không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chương trình.”
Lúc này, tài xế đã khởi động xe một lần nữa, chạy thẳng vào trong, cô ta lau nước trên người, bộ váy màu xanh lục trên người không thể nào khô ngay trong chốc lát được, nó dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497576/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.