Trời về chiều, cả chân trời bị hoàng hôn nhuộm một màu đỏ cam.
Tạ Âm Lâu đưa danh thiếp cho người quản gia đang đứng canh giữ trước một căn biệt thự dân quốc kiểu cũ, sau đó nhanh chóng được mời vào cùng với Thang Nguyễn đang ở bên cạnh. Người quản gia gọi cô một tiếng cô Tạ rồi đi phía trước dẫn đường băng qua mảnh sân nhỏ, men dọc theo hòn non bộ đi qua hành lang rộng rãi nhưng vắng vẻ.
Đợi đến khi đi đến một đình viện nơi có những bức tường được chạm khắc hoa văn cổ, Tạ Âm Lâu tình cờ nhìn thấy trước tấm màn trúc có một thanh niên gầy gò đang bưng một chậu gỗ đứng dưới ánh nắng chiều, đường nét sườn mặt được phản chiếu rất xinh đẹp.
Người nọ đang cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, dáng vẻ xa lánh với thế giới bên ngoài.
Tạ Âm Lâu bước từng bước lên bậc thang bằng đá xanh, đôi mắt khẽ giương lên, tầm mắt bị thu hút, nhẹ giọng hỏi quản gia ở bên cạnh: “Tại sao cậu ấy lại đứng ở bên ngoài?”
“Đang làm ấm nước đấy, bà cụ sau khi nghỉ trưa dậy cần phải dùng.” Vẻ mặt của quản gia vẫn bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn. Đừng nói là đứng dưới nắng mấy tiếng đồng hồ, cho dù trời mùa đông lạnh lẽo, vì để kịp thời dâng chén trà nóng cho các ông bà nhà họ Phó mà bọn họ vẫn phải đun nước ở ngoài sân.
Thang Nguyễn lặng lẽ thực hiện ngôn ngữ kí hiệu với Tạ Âm Lâu: ⌈Nước rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497551/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.