Đèn trong phòng làm việc đã tắt, cách phòng ngủ chính một đoạn đường nên không ai muốn ra ngoài, Tạ Âm Lâu bị anh ôm trên ghế sô pha, gấu váy đột nhiên bị vén lên.
Phó Dung Dữ quỳ một chân xuống tấm thảm màu xám đậm, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ sát sàn xuyên qua những ngọn cây trong sân phác họa dáng người anh, lúc đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đó hơi rũ xuống, sự sắc bén đã được kiềm chế.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy chân cô, chạm vào làn da mịn màng, ngay cả đầu gối trắng như tuyết hơi gập lại cũng tạo ra đường cong đẹp mắt.
Chỉ có điều tư thế này khiến cho Tạ Âm Lâu không được tự nhiên lắm, đầu ngón chân vô thức co lại: “Phó Dung Dữ!”
Giọng cô vang lên trong đêm tối, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng giữa cánh môi chỉ có thể thốt ra ba từ Phó Dung Dữ.
Vết bầm tím nơi hốc đầu gối được chườm đá đã dần mờ đi, bị bụng ngón tay của anh thiêu đốt, anh nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Tạ Âm Lâu nằm im trong đêm tối không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh còn dịu dàng hơn ánh trăng ngoài cửa sổ, cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Bởi vì tư thế nửa quỳ sát vào ghế số pha nên những đường cơ bắp trên vai và cánh tay Phó Dung Dữ hiện ra khá rõ ràng, anh đang dùng ánh mắt kiểm tra từng tấc da thịt giúp cô.
Vài giây tiếp theo, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497524/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.